Đêm đã khuya, căn phòng chìm vào trong bóng tối u ám tịch mịch. Đôi nam nữ trên giường an tĩnh ôm nhau tiến vào giấc mộng đẹp.
Trận kích tình đêm qua đã khiến cơ thể của Lư San San mệt mỏi rã rời, cô nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của Sở Hàn Nhạc, toàn thân mướt mát mồ hôi, trong không khí lúc này vẫn còn thoang thoảng mùi vị dịch thể tanh nồng có chút khó ngửi.
Lư San San nhíu mày trong vô thức, cô dụi đầu vào trong lồng ngực của Sở Hàn Nhạc, tận hưởng mùi hương nam tính quen thuộc, giống như là một loại thuốc an thần khiến lòng cô dễ chịu hơn.
Cơ thể hai người trần trụi áp sát vào nhau, bởi vì lạnh, Lư San San ôm chặt lấy Sở Hàn Nhạc không buông, mè nheo đòi anh ôm cô.
“Sở tiên sinh… ôm - ôm tôi đi… tôi lạnh!”
Trong cơn mơ hồ, Lư San San như con mèo nhỏ quấn lấy Sở Hàn Nhạc, cô ôm chặt lấy anh, cọ mặt vào làn da ấm áp anh.
Sở Hàn Nhạc ngủ không sâu, thấy người trong lòng cựa mình, Sở Hàn Nhạc đang nghỉ ngơi cũng chậm rãi mở mắt. Anh cúi đầu hôn lên mái tóc mềm lại của Lư San San, sau đó lại choàng tay ôm lấy cô.
Hiếm khi mới thấy Lư San San nũng nịu như thế. Có lẽ chỉ khi cô thật sự ngủ say rồi, quá mệt mỏi thì mới bộc lộ cảm xúc thật của mình - cái thói quen thích dính người này của cô, Sở Hàn Nhạc thực sự rất thích.
“Ngoan nào, tôi ở đây.”
Sở Hàn Nhạc dịu dàng đáp lại cô, mặc dù Lư San San lúc này không nghe thấy nhưng anh vẫn cố ý muốn nói.
Bình thường Lư San San rất cứng ngắc không hiểu phong tình, cho dù giữa họ có quan hệ thể xác với nhau, nhưng Lư San San hiếm khi nào lại phóng khoáng và tận tình phục vụ anh như hôm nay.
Lúc nào cũng vậy, cô luôn trong một tư thế dè chừng và đối kháng, mặc dù ngoài mặt vẫn rất nhu thuận nghe lời, nhưng trong lòng cô ngầm ý quật cường bất phục ra sao Sở Hàn Nhạc đều hiểu rõ, chỉ là anh lười vạch trần cô mà thôi.
Chỉ là không hiểu sao hôm nay Lư San San lại có thay đổi lớn như thế, cô chủ động lấy lòng anh, tự ý cầu hoan, hoàn toàn không giống ngày thường.
Tuy bất ngờ nhưng Sở Hàn Nhạc lại rất vui, so với Lư San San lạnh nhạt của ngày thường, cô ngoan ngoãn như ngày hôm nay vẫn là khiến anh yêu thích hơn.
Là một người đàn ông, nhìn thấy người mình yêu ở ngay trước mắt ngọt ngào mời gọi mình… ai mà chịu nổi được kia chứ.
Sở Hàn Nhạc nghĩ lại tư vị hạnh phúc của đêm nay mà khoé môi khẽ cong lên cười thầm, anh vuốt ve mái tóc của Lư San San, nhìn cơ thể trắng mịn dưới lớp chăn bông đang cọ nguậy, chắc là cô đang cảm thấy khó chịu.
Lúc này anh đứng dậy ôm Lư San San rời khỏi giường, sau đêm cuồng nhiệt, hai chân cô đã mềm nhũn ra không cử động nổi, ở giữa nơi tư mật vẫn còn cảm giác dính nhớp rất khó chịu.
Cô nâng mi mắt không nổi, chỉ có thể nhắm nghiền vì quá buồn ngủ. Đôi môi đỏ hồng của cô gái nhỏ có hơi mấp máy, Lư San San lại làm nũng trong vô thức khi hai cánh tay hiện tại đang câu lấy cổ của người đàn ông kia, ngoan ngoãn nằm trong lòng Sở tiên sinh, để anh ôm vào phòng tắm.
“Tiên sinh… tắm, đi tắm đi…”
Sở Hàn Nhạc bật cười, vừa bế cô vào phòng tắm, vừa yêu thương điểm chóp mũi cô.
“Em bé ngái ngủ.”
Tắm rửa cho Lư San San thật sạch sẽ xong, anh thuần thục thay cho cô một bộ quần áo mới, sau đó mới tự mình tẩy rửa một phen.
Lúc quay trở lại phòng thì đã thấy Lư San San ôm chăn ngủ ngon lành, Sở Hàn Nhạc chậm rãi đi tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, đệm giường lún xuống một bên, Lư San San lại ưm ưm mấy tiếng trong cổ họng, sau đó chuyển mình quay mặt về hướng anh.
“Ngủ ngoan, bé cưng.”
Sở Hàn Nhạc ôn nhu hôn lên trán cô một cái, lần nào cũng vậy, phải đợi đến khi Lư San San ngủ say rồi Sở Hàn Nhạc mới có thể bộc lộ tình cảm của mình như thế.
Sau khi ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Lư San San đủ lâu, Sở Hàn Nhạc mới tắt đèn ngủ để bàn, anh đắp kín chăn lên người Lư San San, cùng cô gái nhỏ ngủ một giấc thật ngon.
-
Sáng hôm sau Lư San San lờ mờ tỉnh dậy trong cái thân thể ê ẩm đau nhức tố cáo một màn vận động cực mạnh đêm qua.
Bên cạnh cô là lồng ngực rắn chắc của người đàn ông nọ, Lư San San mở to mắt, dù là hình ảnh quen thuộc vô cùng nhưng vẫn khiến cô giật mình không ít.
Cô hơi nhích người ra một chút, định thần không hay quỷ không biết trốn ra ngoài thay quần áo rồi chuồn đi mất, nhưng ngờ đâu còn chưa cử động được bao nhiêu thì người đàn ông kia đã siết chặt tay ôm lấy cô vào lòng.
“San San.”
Thanh âm trầm khàn của Sở tiên sinh vào ban sáng nghe quyến rũ đến lạ kỳ, anh tựa cằm vào đỉnh đầu của cô gái nhỏ, tay siết lấy ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô khảm sâu vào trong lồng ngực.