Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Vạn Người Ghét

Chương 4: Hừ, sướng quá rồi!

Trước Sau

break

“Đáng đời cậu ta không được đi, ai bảo đáng ghét như thế.”
“Độ nổi tiếng của nhóm mãi không tăng lên đều tại Lâm Từ Miên là con sâu làm rầu nồi canh!”
“Không đi cũng tốt, EQ thấp như cậu ta, lỡ đắc tội đại nhân vật nào đó rồi bị liên lụy thì sao!”
“…”

Không có Lâm Từ Miên, bầu không khí giữa các thành viên trong nhóm hòa hợp hơn nhiều. Họ vừa nói vừa cười, lên xe tới địa điểm tụ tập.

Đó là nơi cao cấp nhất ở thành phố A. Những người có thể tiêu xài ở đây đều không giàu cũng quý, nếu có thể lọt vào mắt xanh của một trong số họ, con đường sự nghiệp chắc chắn sẽ rộng mở.

Các thành viên trong nhóm nhạc nam vốn dĩ luôn tỏ ra hào nhoáng, bị lời tung hô quá đà của fan làm mờ mắt, nhưng ở những nơi thế này lại tự giác thu mình, bị trêu chọc cũng không dám tức giận. Họ rất biết điều mà rót trà, rót nước, như những bông hoa giao tế, cố gắng hết sức nói lời đẹp lòng để lấy lòng đối phương.

Buổi tụ tập kéo dài trọn hai tiếng đồng hồ. Các thành viên trong nhóm gần như không được ngồi, cũng chẳng ăn nổi miếng cơm nóng nào, ngược lại bị chuốc đầy một bụng rượu. Trong suốt thời gian đó, họ còn bị coi như trò hề, phải nhảy múa gượng gạo trước mặt các vị khách trong phòng.

Sau khi buổi tụ tập kết thúc, các thành viên cúi chào rối rít, tiễn những vị khách kia ra về. Trở lại phòng, nét mặt ai nấy đều xị xuống, khóe miệng cười đến cứng đơ, thần sắc không giấu nổi vẻ mệt mỏi.

Chu Thần nhíu mày, cố gắng nhịn cơn buồn nôn trong dạ dày đang quặn thắt, nằm bò ra bàn, không ngừng hít vào.

Nhưng nghĩ đến Lâm Từ Miên đang bị bỏ lại một mình ở biệt thự, hắn tạm thời quên đi đau khổ, khóe miệng cong lên đầy đắc ý và mãn nguyện.

Lâm Từ Miên đã bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, giờ chắc chắn đang bực bội đến phát điên, có khi tức quá khóc luôn rồi cũng nên!

---

Quay ngược lại thời gian ba tiếng trước …

Sau khi các thành viên nhóm nhạc rời khỏi biệt thự, Lâm Từ Miên mặc bộ đồ ngủ mềm mại, rộng rãi, nằm dài như không có xương trên ghế sofa. Một chân của cậu gác lên ghế đệm bên cạnh, tư thế thoải mái và lười biếng vô cùng.

Nhiệt độ điều hòa vừa phải, TV đang chiếu bộ phim yêu thích nhất của cậu, trên bàn nhỏ bên cạnh là một hộp gà rán thơm lừng.

Gà rán được làm từ phần thịt đùi mềm nhất, chế biến ở độ lửa hoàn hảo, lớp vỏ ngoài vàng ruộm, giòn tan, còn phần thịt bên trong thì mềm mọng, vừa cắn vào đã thấy nước sốt đậm đà trào ra.

Phủ ngoài là lớp sốt ngọt cay vừa trung hòa độ ngấy của đồ chiên, vừa kích thích vị giác khiến người ta ăn mãi không ngừng, đắm chìm trong sự quyến rũ của đồ chiên giòn rụm.

Quả nhiên, giống như Chu Thần đoán, khóe mắt của Lâm Từ Miên ướt thật.

Nhưng không phải vì tức phát khóc.

Hừ, sướng quá rồi!

Cậu hít hít mũi, dùng mu bàn tay lau đi giọt nước mắt đọng trên lông mi.

Dĩ nhiên, món gà rán này chưa ngon đến mức khiến người ta phải rơi lệ, nhưng khi một người nhịn ăn đồ chiên rán quá lâu, chắc chắn tâm trạng sẽ trở nên bất thường.

Ăn rau cỏ suốt ba tháng trời, giờ bỗng được nhâm nhi gà rán kèm Coca, cảm giác đó khó mà diễn tả, thậm chí khiến người ta cảm thấy tê rần da đầu vì sung sướng.

Lâm Từ Miên ăn đến mức bụng tròn vo, sau khi uống cạn ly nước ngọt, cậu nửa nhắm nửa mở mắt, đầu óc trống rỗng, nằm dài trên sofa nghỉ ngơi.

Không tụ tập, không giao tiếp gượng gạo, không bị ép buộc xã giao, cuộc sống thế này đúng là quá hạnh phúc!

Vì ăn quá nhiều cùng một lúc không tốt cho dạ dày, Lâm Từ Miên đem vài miếng gà rán còn lại cất vào tủ lạnh, dự định để dành ngày mai.

Xem xong bộ phim yêu thích, cậu ngáp một cái, uể oải đi lên lầu rửa mặt, sau đó ngã lên giường, chăn ấm gối êm. Cơ thể nguyên chủ do bị tập luyện cường độ cao và ăn kiêng quá mức nên vừa đói vừa mệt, Lâm Từ Miên vừa đặt đầu xuống gối đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Cùng lúc đó, các thành viên khác trong nhóm nhạc đang vất vả ngồi xe về biệt thự với cái bụng đầy rượu.

Rượu làm dạ dày đau rát, cộng thêm sự xóc nảy suốt quãng đường, vừa đến nơi, hầu như ai cũng lao vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo.

Nôn xong, dạ dày trống rỗng, cảm giác vô cùng khó chịu. Nhóm trưởng lật tung cả biệt thự để tìm đồ ăn, cuối cùng cũng chỉ thấy hai miếng gà rán còn sót lại trong tủ lạnh.

Hắn do dự hỏi: “Cái này là của ai mua thế?”

Các thành viên nhìn nhau, vẻ mặt đầy mơ hồ.

Người giúp việc của biệt thự hôm nay xin nghỉ, không ai chuẩn bị đồ ăn. Lúc rời đi, trong tủ lạnh hoàn toàn trống không, giờ lại xuất hiện gà rán. Chỉ có thể là…

Chu Thần không tin nổi, cằm gần như muốn rớt xuống đất.

Lâm Từ Miên mua gà rán? Cậu ta điên rồi sao?!

Chu Thần luôn âm thầm tranh đấu với Lâm Từ Miên, cả hai bị cuốn vào vòng xoáy cạnh tranh đến kiệt sức. Hắn không thể chấp nhận được việc một Lâm Từ Miên khắt khe với bản thân lại vứt bỏ lý tưởng, lén lút ăn chơi hưởng thụ.

“Chắc chắn là cậu ta mua,” một thành viên đứng cạnh không để ý đến sắc mặt của Chu Thần, chăm chăm nhìn vào miếng gà rán. “Em đói quá, cho em một miếng.”

Lời vừa dứt, các thành viên khác cũng bắt đầu xúm vào, ai cũng muốn giành phần.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc