Nhưng trong hộp chỉ còn lại hai miếng gà rán.
Mấy người đói meo nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên căng thẳng, ánh mắt như tóe lửa. Tình thế suýt nữa thì dẫn đến xô xát – họ gần như bất chấp mọi thứ chỉ để có được một miếng ăn.
Chu Thần nhìn cảnh tượng đó mà cả người đờ đẫn.
Họ từng khinh thường Lâm Từ Miên nhất, giờ lại đang tranh nhau ăn đồ thừa của cậu!
Sắc mặt Chu Thần tối sầm như thể vừa nuốt phải con ruồi, không tài nào hiểu nổi. Rõ ràng hắn là người bỏ lại Lâm Từ Miên để đi tụ tập, vậy mà cuối cùng lại giống như bản thân đã thua trận.
---
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Lâm Từ Miên phát hiện gà rán trong tủ lạnh biến mất. Nghĩ ngợi vài giây, cậu cũng không để tâm lắm, liền đặt một đơn đồ ăn khác.
Suốt cả ngày, cậu chỉ ru rú trong phòng chơi game, thỉnh thoảng ra ngoài cũng không thấy bóng dáng ai.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ, nhưng vì buổi tụ tập hôm qua mà có thành viên bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện, những người khác cũng bị hành cả đêm, ban ngày đều ngủ bù.
Lâm Từ Miên độc chiếm cả căn biệt thự, không phải làm gì, chỉ nằm không cũng kiếm được tiền. Cậu đột nhiên cảm thấy, làm ngôi sao cũng không tệ chút nào.
Nhưng chuỗi ngày vui vẻ của cậu không kéo dài được bao lâu.
Ngày hôm sau, cả nhóm có lịch trình. Quản lý sắp xếp chuyến bay vào rạng sáng, sau đó còn phải ngồi xe thêm ba tiếng nữa.
Lâm Từ Miên kéo vali, mắt nhắm mắt mở, cúi đầu lẽo đẽo theo sau, vừa lên máy bay đã ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ rất ngon, từ lúc cất cánh đến lúc hạ cánh. Trong khi đó, các thành viên khác vì thức đêm nên chỉ biết ngồi lướt điện thoại một cách nhàm chán.
Khi đến khách sạn, trời đã sáng rõ.
Lâm Từ Miên bước xuống xe với tinh thần sảng khoái, còn các thành viên khác thì nhếch nhác, vẻ mặt đầy mệt mỏi và khó chịu.
Quản lý đã thu xếp xong xuôi, mỗi phòng ở hai người. Lâm Từ Miên được phân vào căn phòng có một chiếc giường lớn.
Kéo hành lý vào phòng, cậu đứng bất động trước chiếc giường, tay chân luống cuống, cảm giác không khí xung quanh như đông cứng lại.
Đây… đây chẳng lẽ là bắt cậu phải ăn cùng, ở cùng, ngủ cùng người khác suốt năm ngày sao?!
120 giờ, 7.200 phút, 432.000 giây!
Nếu tính từng giây dài như năm, thì đó là 432.000 năm! Ngay cả Tôn Ngộ Không cũng chỉ bị giam dưới Ngũ Chỉ Sơn có 500 năm thôi! Đừng đối xử với cậu như vậy mà!
Trong đầu Lâm Từ Miên toàn những ý nghĩ tiêu cực, như thể có một sợi dây vô hình quấn chặt quanh cậu, cuối cùng thắt thành một nút chết ngay cổ.
Không, thể, thở, được!
Nhiệm vụ này đối với một người sợ giao tiếp như cậu đúng là vượt xa khả năng. Lâm Từ Miên gần như bật khóc, khổ sở đi qua đi lại trong phòng.
Người còn chưa đến, nhưng cậu đã bị những mâu thuẫn nội tâm làm cho kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác. Để chuyển dời sự chú ý, Lâm Từ Miên cầm lấy điện thoại, theo thói quen mở WeChat.
Nhóm chat của nhóm nhạc có hơn chục tin nhắn chưa đọc.
Nhảy chính: Nhóm trưởng, em có thể qua phòng anh ngủ được không?
Nhóm trưởng: Phòng chỉ có hai cái giường, em ngủ đâu?
Nhảy chính: Em có thể ngủ dưới đất.
Nhóm trưởng: Embị đau lưng, ngủ dưới đất một đêm chắc chắn không thoải mái, mà em đâu thiếu phòng?
Nhảy chính: Không sao, em thà ngủ dưới đất còn hơn về phòng.
Hai người rõ ràng biết Lâm Từ Miên cũng ở trong nhóm, nhưng chẳng buồn kiêng dè khi trò chuyện, chỉ thiếu nước viết thẳng hai chữ “ghét bỏ” và tag tên cậu vào.
Lâm Từ Miên vô cảm đặt điện thoại xuống, thả người ngã ập lên chiếc giường mềm mại.
Cậu lăn một vòng, khóe miệng không kìm được cong lên, suýt nữa bật ra tiếng cười như heo kêu.
Tuyệt vời, cậu có thể độc chiếm cả phòng có giường lớn!
Cảm tạ người anh em sẵn sàng hy sinh bản thân, thà ngủ dưới đất còn hơn chịu đựng cậu!
Gông xiềng vô hình đang bóp nghẹt Lâm Từ Miên biến mất, cậu thở phào một hơi dài, cả người bỗng trở nên tươi sáng hẳn lên.
Sau khi lăn lộn thêm vài vòng trên giường và ngủ bù hai tiếng, Lâm Từ Miên đeo khẩu trang và đội mũ ra ngoài.
Lâm Từ Miên rất rõ vị trí của mình.
Cậu là “người bị ghét bỏ”, không thể có fan cuồng đi theo, khán giả cũng chẳng muốn thấy mặt, thành viên nhóm nhạc hay khách mời cùng chương trình càng không có thiện cảm.
Trong tình huống như vậy, để đảm bảo hiệu quả chung của chương trình và tạo ấn tượng tốt cho công chúng, tốt nhất cậu nên yên lặng ở một góc, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân, tránh làm người ta ghét thêm.
Khụ khụ, đây không phải là một cái cớ hoàn hảo để lười biếng sao?
Lâm Từ Miên đang chìm đắm trong suy nghĩ thì vai cậu bị va phải.
Cậu hoàn toàn không đề phòng, loạng choạng vài bước mới miễn cưỡng đứng vững. Nhưng kẻ vừa va vào cậu chẳng buồn xin lỗi, còn nhướn mày, giọng điệu đầy mỉa mai: “Dưới lầu có fan đang chờ, cậu mặc như vậy là sao? Dù sao cũng là ngôi sao, ít nhất cũng phải chú ý đến hình tượng một chút chứ.”
Khoan đã, dưới lầu có fan?!