Sợ Giao Tiếp Xuyên Thành Vạn Người Ghét

Chương 3: Thế gian này thật sự có chuyện tốt như vậy sao!

Trước Sau

break

!!!!!!!

“Gặp mặt trực tiếp” và “chào hỏi người không quen” chắc chắn là hai điều đứng đầu danh sách “Mười điều khiến người sợ giao tiếp khiếp sợ nhất”. Huống chi đây còn là những gương mặt tuy quen thuộc nhưng thực ra vô cùng xa lạ.

Lâm Từ Miên lập tức hoảng loạn, tay chân luống cuống, ánh mắt đảo loạn. Theo bản năng, cậu muốn tìm chỗ trốn, nhưng một bên hành lang là tường, bên kia là lan can, không còn cách nào khác ngoài chui xuống đất.

Nhưng mà, cậu không thể chui vào đất được.

Lâm Từ Miên bất đắc dĩ thu lại ánh mắt, trong lòng đã sụp đổ khóc lóc thảm thiết, nhưng bề ngoài cậu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, cắn răng bước tiếp.

Làm sao đây? Lát nữa gặp mặt thì phải cười chào hỏi vài câu sao? Nhưng nói sai thì dễ bị nghi ngờ, mà không nói thì lại quá bất lịch sự… Sao họ đi nhanh vậy, có thể cho mình thêm chút thời gian chuẩn bị không?!

Càng nghĩ, dòng bình luận trong đầu cậu càng dày đặc, trong khi khoảng cách giữa hai bên ngày càng rút ngắn. Cậu không dám nhìn thẳng vào đối phương, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt của họ dán vào mình.

Lâm Từ Miên cảm thấy không ổn chút nào, ngay cả dáng đi cũng trở nên kỳ cục, hai chân cứng đờ không thể uốn cong.

Ngay khi cậu hít một hơi thật sâu, gom hết dũng khí để nhìn thẳng về phía trước, thì hai thành viên nhóm nhạc kia bỗng quay mặt đi chỗ khác, cố tình phớt lờ cậu.

Hai bên lướt qua nhau mà không có lấy một ánh mắt giao nhau.

Lâm Từ Miên: ???

Lâm Từ Miên vẫn chưa kịp định thần thì ở cuối hành lang lại xuất hiện một thành viên khác trong nhóm nhạc.

Cậu bị bất ngờ đến mức suýt đứng nghiêm tại chỗ, nhưng đối phương lại cố ý nghiêng đầu, chẳng khác gì hai người vừa nãy, hoàn toàn phớt lờ anh.

Lâm Từ Miên đứng sững ở đầu cầu thang, không nhúc nhích suốt một hồi lâu.

Hóa ra cậu bị xem như người vô hình... Vậy thì từ giờ gặp mặt trực tiếp cũng không cần phải chào hỏi nữa! Thế gian này thật sự có chuyện tốt như vậy sao!

Cậu đổi ý rồi, đây đâu phải địa ngục gì chứ, rõ ràng là thiên đường cho người sợ giao tiếp mà!

---

nhóm nhạc nam phớt lờ, cậu mới nhận ra nguyên chủ thực sự là người ai ai cũng ghét, chẳng ai buồn chào hỏi cậu.

Dù nguyên chủ đáng thương, nhưng đối với một người sợ giao tiếp như cậu, điều này lại vô cùng tuyệt vời!

Lâm Từ Miên gạt bỏ được một nỗi lo trong lòng, bước chân nhẹ nhàng đi vào bếp. Cậu lục tung mọi ngóc ngách, cuối cùng chỉ tìm thấy một gói bánh quy nguyên cám ít dầu ít đường trong góc.

Đây là chế độ tiêu chuẩn của thần tượng sao? Σ( ° △°|||)︴

Thứ này thực sự không thể lấp đầy bụng. Ăn xong, Lâm Từ Miên định gọi thêm đồ ăn ngoài.

Cậu vừa cầm lấy điện thoại thì cửa phòng bị gõ.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Từ Miên gượng gạo mở cửa, trên mặt nở nụ cười ngượng ngùng nhưng vẫn giữ phép lịch sự.

Nhóm trưởng cao hơn Lâm Từ Miên nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt không giấu được vẻ chán ghét và khinh thường. “Bọn tôi sắp ra ngoài tụ tập, cậu tự tìm gì đó mà ăn.”

Lâm Từ Miên sững người.

Tuyệt vời! Không những không cần chào hỏi, ngay cả tụ tập cũng không phải tham gia, thật quá đã!

Đây là lần đầu tiên cậu gặp được chuyện tốt thế này. Cậu háo hức muốn tận hưởng thời gian ở một mình, đáp lại một câu “Được rồi” rồi vội vàng đóng cửa.

Nhóm trưởng đứng ngoài cửa: “...”

Hắn không ngờ Lâm Từ Miên lại phản ứng như vậy, sững sờ vài giây, nghi hoặc nhíu mày, nhưng không muốn tốn thời gian với Lâm Từ Miên, đành quay người rời đi.

Xuống dưới lầu, hắn gặp các thành viên khác trong nhóm. “Đi thôi, Lâm Từ Miên không đi.”

Đứng cạnh là một thành viên có vẻ ngoài tinh xảo, nghe thế thì bật cười chế giễu, vẻ mặt hả hê. “Lâm Từ Miên thích nhất là thể hiện trong mấy dịp này, lần này không cho cậu ta đi, cậu ta chắc chắn khó chịu đến chết... Nhóm trưởng, có phải cậu ta năn nỉ anh rất lâu, mặt mày còn nhăn nhó khổ sở lắm không?”

Nhóm trưởng chưa kịp mở miệng, Chu Thần đã cười lớn đầy thoải mái. “Em còn có thể tưởng tượng ra cảnh đó, chắc chắn rất đặc sắc!”

Chu Thần và Lâm Từ Miên vốn là cùng một kiểu người, thường xuyên ngấm ngầm tranh giành tài nguyên. Chu Thần luôn tự cao tự đại, nghĩ rằng mình nhất định sẽ nổi tiếng, nhưng dung mạo lại thua kém Lâm Từ Miên một bậc. Điều này khiến hắn vô cùng ấm ức và càng thêm căm ghét Lâm Từ Miên.

Nhóm trưởng liếc nhìn Chu Thần, chần chừ vài giây, dù cũng cảm thấy khó hiểu nhưng vì muốn giữ thể diện cho Chu Thần, hắn không nói thật. “Ừ, mặt cậu ta rất khó coi.”

Các thành viên khác cười phá lên, lấy chuyện châm chọc Lâm Từ Miên làm niềm vui.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc