An Huyên tròn mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của An Trịnh, từng từ ngữ như một vòng lặp đi lặp lại trong đầu cô: “Ta chưa từng xem em là con gái… Ta chưa từng.. chưa từng xem em là con gái.”
Từng chữ giống như búa gõ trong đầu cô gái nhỏ khiến cô nhìn An Trịnh mà thuốt lên:
- Dượng .. người điên rồi? Con thậm chí còn đang mang họ của người. Mẹ con là vợ người.
An Trịnh cúi sát bên tai An Huyên, hơi thở phả bên tai khiến thân thể non trẻ của cô run lên:
- Em biết mà, mẹ em không phải vợ ta.
Bàn tay An Huyên nắm chặt lấy ga giường, từng lời nói như sét đánh ngang tai cô gái nhỏ. Dù bản thân đã biết nhưng vẫn không muốn tin.
Bàn tay An Trịnh chống trên đệm nhìn An Huyên tiếp tục nói:
- Bảo bối, em từ nhỏ đã rất thông minh mà. Sự thật này em đã sớm biết rồi, cũng đến lúc nên chấp nhận thôi.
Nước mắt An Huyên cuối cùng vẫn chảy xuống, cô ngước cặp mắt đen láy ánh nước nhìn người bên trên:
- Dượng, người thật xấu xa. Hức, huhu
Hắn bảo cô phải chấp nhận thế nào? Chấp nhận sự thật người mẹ này đã sớm bán cô cho hắn sao? Bán cô đi để đổi lấy sự tự do cho bản thân?
- Hu hu..
An Trịnh hôn lên trán cô, tay to lau đi từng giọt nước mắt:
- Bé ngoan, đừng khóc.
Hắn không nghĩ điều này lại làm bảo bối của hắn khóc thương tâm như vậy. Cô từ nhỏ đã rất thông mình hiểu chuyện, ngoan ngoãn đến khiến hắn đau lòng.
Bàn tay nhỏ của An Huyên ôm siết lấy tâm lưng dày bên trên, vùi đầu trong ngực hắn mà khóc thành tiếng. Mẹ cô sau khi đưa cô vào hộ khẩu của An Trịnh liền biến mất không chút tin tức đến tận bây giờ, cô vẫn luôn trông đợi một ngày bà có thể quay về đón cô. Vậy mà gần mười năm nay vẫn chưa từng quay lại.
An Huyên khóc đến mắt sưng húp mới ngẩng đầu khỏi ngực rộng của người đàn ông, áo sơ mi đã sớm ướt một mảng.
- Dượng…
An Huyên dùng chất giọng khàn đặc vì vừa khóc xong khiến trái tim người đàn ông như muốn nhảy khỏi lồng ngực, bộ phận mới dịu xuống lại có xu hương ngẩng đầu dậy. An Trịnh nắm lấy cằm cô hôn lên hai mắt sưng mọng:
- Khóc xong rồi? An Huyên, người phụ nữ đó không đáng để em khóc thương tâm như vậy. Ta không cho phép.
Dựa vào đâu chứ, bảo bối hắn đặt trong lòng lâu như vậy khóc vì người khác kể cả có là mẹ của cô cũng khiến hắn không thoải mái.
- Dượng, hóa ra người bá đa͙σ như vậy?
An Trịnh lần nữa đè An Huyên dưới thân:
- An Huyên, hôm nay ta muốn em nhìn nhận rõ muối quan hệ này là vì cái gì em hiểu mà.
- Dượng à, trên hộ khẩu của người chúng ta vẫn là cha con đấy được không?
- Không quan trọng.
An Trịnh gấp gáp mà hôn lấy đôi môi hồng đào đang mấp máy bên dưới. Cô gái nhỏ còn chất vấn hắn chứ không có cự tuyệt hắn.
An Trịnh say đắm công khai mà thưởng thức đôi môi mềm trước đây chỉ có thể vụng trộm đợi lúc cô ngủ mới tiến vào ăn vụng. Bàn tay to không tự chủ được mà từ eo dịch chuyển nắm lấy một bên đẫy đà.
Thân thể non trẻ của An Huyên giật mình với lực đa͙σ xa lạ trước ngực, hàm răng liền cắn lấy môi An Trịnh khiến hắn ăn đau mà rời môi cô.
An Huyên vừa thở vừa lắp bắp:
- Dượng.. người.. tay..
An trịnh dùng lực lần nữa bóp vào bên vυ":
- Cũng không phải lần đầu, Huyên Huyên biết không vυ" lớn như vậy đều là công lao của ta hàng đêm xoa nó.
An Huyên tròn mắt đẩy tay An Trịnh ra:
- Dượng, người biến thái… con .. con còn nhỏ như vậy.
An Trịnh phì cười:
- A.. nhỏ sao? Ta thấy rất vừa tay mà..
Các đốt tay An Trịnh khum lại mô tả hai đồi vυ" của cô khiến An Huyên kinh ngạc đến không biết phản ứng ra sao. An trịnh cúi đầu lần nữa mổ trên môi cô:
- Huyên Huyên, lần này tha cho em nhưng mà em phải dần làm quen đi. Ta không nhịn nổi nữa rồi.