Trong bữa tối An Huyên ngượng k dám nhìn thẳng An Trịnh, ăn xong muốn chạy chốn về phòng lại bị An Trịnh bất ngờ kéo lấy khiến cô không đứng vững mà ngã vào lòng anh. An Huyên chớp mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của An Trịnh, tiếng tim rõ ràng đập nhanh hơn. An Trịnh búng một cái lên trán cô:
- Lớn đầu rồi, ăn uống vẫn để cơm dính trên mặt.
An Huyên vội đưa tay lên lần mò trên mặt mình lại thấy đôi môi An Trịnh càng gần hơn. Cái lưỡi ấm nóng của anh quét qua làn da mặt mịn màng đem hột cơm còn dính ăn vào miệng. Thân thể An Huyên bất chợt run lên như có dòng điện từ má chạy khắp toàn thân. Cổ họng cô khô khốc mà bất giác nuốt nước miếng.
Bàn tay đặt trên bụng An Huyên có chút siết chặt:
- Đêm nay chuyển qua phòng ta ngủ đi.
- Con..
- Ta không ngại tiếp tục qua phòng em giữa đêm đâu.
An Huyên trước nay chưa từng biết dượng của mình có một mặt lưu manh bá đa͙σ như vậy. Cái này tiến triển cũng quá nhanh đi, thà rằng dượng cứ quỷ không biết thần không hay còn hơn bắt cô công khai ngủ cùng cô như vậy. An Huyên nhớ đến cảm giác bàn tay to của ông phủ lên nơi đẫy đà của mình mà vẫn không thể tiêu hóa được. Nội tâm cô rất xấu hổ đấy có đứa không.
Bàn tay to của An Trịnh vỗ lên mông cô:
- Mau lên làm bài tập đi, ta ở phòng ngủ chờ em.
An Trịnh vừa thả tay An Huyên thật sự mà nhắm mắt chạy về phòng mình. Đóng cửa phòng lại trái tim cô bé vẫn đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực. “ Ta ở phòng ngủ chờ con… chờ con.. phòng ngủ…. A dượng cô sao có thể đen tối như vậy” An Huyên không biết rằng chính bản thân cô cũng đang dần có những suy nghĩ không trong sáng.
An trịnh nhìn bóng dáng nhỏ chạy chối chết gương mặt nở nụ cười thỏa mãn. Thỏ con của hắn vẫn đáng yêu như vậy. An Trịnh miệng vừa ngâm nga một câu hát vừa đưa tay thu dọn chén bát, dọn dẹp xong liền thong thả đi về phòng mình tắm rửa. Bảo bối chủ động đến giường thật là một đêm khiến hắn mong chờ.
An Huyên nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, bài tập cô đã làm xong từ lâu nhưng vẫn chần chừ không dám đi sang phòng đối diện. Nhưng chần chừ mãi cũng đến giờ đi ngủ, An Trịnh quy định rất rõ ràng cô phải ngủ trước mười giờ.
An Huyên đứng dậy khỏi bàn học đi đến chiếc gương to trong phòng, nhìn bộ quần áo ngủ đang trong gương cảm thấy quá mỏng lại mở tủ tìm một bộ đồ dày hơn. Mở tủ ra An Huyên mới phát hiện đồ ngủ An Trịnh mua cho cô chính là chỉ có mỏng hơn chứ không có dày hơn. Bấy lâu nay ngủ một mình cảm thấy không sao cả nhưng cô làm sao có thể mặc đồ này đi sang ngủ phỏng của dượng? Còn không phải tự đưa đến miệng sói hay sao? Dượng chắc chắn là cố ý… Nội tâm An Huyên gào thét mà mặc bộ đồ thun kín cổng cao tường mới hài lòng mở cửa đến phòng đối diện.
Cửa không đóng. Này chính là cố ý mở cho cô đi.
An Huyên ngó vào bên trong, An Trịnh đang tựa vào đầu giường đọc sách nửa thân trên để trần bên dưới đã bị tấm chăn che đi. An huyên đang nhìn trộm bất giấc nuốt nước miếng “ Dượng rất đẹp trai là điều cô không thể phủ nhận”.
- Vào đây
An Huyên còn đang ngấp nghé bên ngoài An Trịnh đã lên tiếng gọi, từ khi An Huyên mở cửa phòng đối diện hắn đã biết.
An Trịnh nhìn An Huyên kín cổng cao tường bên cạnh giường mà nhếch mày kiếm hỏi:
- Đi ngủ mặc kín như vậy?
- Con .. con thấy thời tiết hôm nay thật lạnh. Thế nào? Không được sao.
Bây giờ đã là mùa thu cô nói vậy hẳn không khoa trương đi.
An trịnh nhìn vài giọt mồ hôi lốm đốm trên trán cô gái nhỏ mà buồn cười:
- Tùy em.
- Người kỳ lạ chính là dượng, sao có thể không mặc áo…
Nghe lời oán trách của bảo bối An trịnh buông sách trong tay xuống giả bộ làm động tác lật chăn:
- Ta còn không mặc quần, em có muốn nhìn không?
- A.. không cần
An Huyên tay nhanh hơn não mà nhảy lên giường giữ lấy mép chăn không cho An Trịnh mở ra. Động tác quá nhanh khiến An Huyên vồ trúng một khối phồng bên dưới lớp chăn. An Huyên nhìn mặt An trịnh đang chớp chớp trước mắt lại nhìn xuống tay mình đang ôm lấy đồ vật giữa háng An Trịnh. Mặt An Huyên lập tức đỏ bừng lui về phía sau:
- A..
Cộp
Đầu cô đập vào cạnh giường đau điếng.
An Trịnh vội lật chăn dậy xoa đầu cho cô, tiếng va đập to như vậy đập đến tận lòng hắn rồi. An Huyên đau khóc không ra nước mắt lại nghe giọng xuýt xoa của An Trịnh đang xoa đầu mình:
- Ngốc chết đi được.
An Huyên mở cặp mắt duwngg dưng nước mắt lại nhìn đến phía dưới An trịnh thật sự không mặc quần, một khối to lớn đang ở ngay trước mắt cô. An Huyên lần đầu tân mắt nhìn thấy bộ phận kín của nam giới vội nhắm chặt mắt:
- A.. dượng.. người... người vậy mà thật sự không mặc quần.. hu hu người biến thái.