- Nói đúng hơn tôi làm đồng thời 2 việc. Nhiếp ảnh cũng chẳng phải làm một ngày 8 tiếng, mỗi ngày tôi cũng chỉ chụp ảnh, quay phim cho vài nghệ sĩ của Đường Dung mà thôi. Thời gian còn lại là hỗ trợ anh Lâm giải quyết công việc.
Vương Tuyết không dấu được hâm mộ mà quay sang.
- Chị vừa là người mẫu, lại vừa là nhiếp ảnh gia. Chị cũng thật là đa tài.
Chỉ nghe giọng Liễu Yên lạnh nhạt nói.
- Đường Dung có rất nhiều tay chụp ảnh lẫn săn ảnh, thế nhưng làm hình ảnh cho nghệ sĩ thì chỉ có 2 người, một người đó là Phổ Long.
Nghe cái tên này, Vương Tuyết hơi chau mày.
- Phổ Long…Phổ Long…cái tên này cũng thật quen…
Chợt nghĩ gì đó, Vương Tuyết liền trợn lên.
- Phổ Long, ân…là nhiếp ảnh gia chụp cho tuần lễ thời trang Đại Hạ?
Liễu Yên gật đầu.
- Không sai. Những bộ ảnh trước đây lúc tôi mới vào nghề, đều là Phổ Long chụp ảnh. Sau này tôi mới rời xa sàn catwalk mà theo học nghề chú ấy. Cũng may mắn có duyên với nghề này, những bộ ảnh lẫn phim ngắn của tôi cũng được đón nhận không tệ.
Nói đoạn, Liễu Yên quay sang, chống mắt kính xếch lên của mình nhìn Vương Tuyết một vòng.
- Nếu cô đầu nhập Lâm Du, tôi cũng là người chịu trách nhiệm cho phần hình ảnh của cô đấy.
Vương Tuyết mở lớn mắt kinh ngạc, không dấu được vui mừng. Cô vui mừng không chỉ vì Liễu Yên trước đó có thái độ lạnh nhạt, bây giờ trở nên dễ gần.
Mà còn bởi Liễu Yên trước đây từng là người mẫu nổi tiếng, dù không quá lâu, thế nhưng cũng đủ để thấy cô kinh nghiệm không ít. Nếu sau này được Liễu Yên hướng dẫn, Vương Tuyết cô cũng sẽ đạt được không ít lợi ích lẫn kinh nghiệm của nghề người mẫu.
- Khoan đã, đầu nhập Lâm Du, ý của chị là…Đường Dung còn có…
Thấy Vương Tuyết ngập ngừng, Liễu Yên bấm nút mở cửa thang máy, vừa chờ đợi vừa nói.
- Đường Dung có 3 người quản lý nghệ sĩ, một trong số đó là anh Lâm, nghệ sĩ nổi tiếng nhất dưới trướng anh Lâm chính là người mẫu Miêu Nị. Hai người quản lý còn lại thì khoan nói, sau này rồi cô cũng sẽ biết thôi.
Vương Tuyết qua miệng Liễu Yên mới có thể nhận biết được bức tranh toàn cảnh của Đường Dung. Nhất thời âm thầm ghi nhớ trong lòng.
"Đường Dung có ba chi nhánh, chi nhánh ở Lưu Đô này là do anh Lâm quản lý. Chức vụ tương tự như anh lâm còn có hai người nữa, hẳn hai người kia cũng là chủ quản của hai chi nhánh khác của Đường Dung a"
"Miêu Nị, siêu mẫu được mệnh danh là có khuôn mặt thần thái nhất làng mẫu? Thì ra cô ấy cũng thuộc quản lý của anh Lâm"
Cả hai người theo thang máy xuống tầng 13, vừa mở ra đã thấy sảnh hành lang bài trí khác hẳn. Nơi này khác hẳn tầng của Lâm Du, sàn không trải thảm mà lại lót gạch, trần cũng không có đèn treo mà chỉ đèn như các căn hộ. Tiếng hát, tiếng la ó, tiếng sàn rung như có nhiều người đang nhảy nhót "đùng đùng" phát ra đan xen nhau, không quá ồn ào nhưng lại rất hỗn tạp.
Liễu Yên rẽ trái, đẩy cánh cửa đầu tiên.
Cánh cửa vừa mở ra, tiến ồn phát ra nháo cả một đoạn hành lang. Bên trong căn phòng rộng hơn 40 mét vuông có hơn 11 nữ tử đang luyện thanh. Trước mặt là một nữ phụ đang đánh đàn, dường như là giáo viên thanh nhạc.
- Cô Phùng là giáo viên đào tạo thanh nhạc chính của Đường Dung. Cô Phùng cũng là người sẽ đào tạo thanh nhạc cho cô đấy.
Vương Tuyết vừa thấy nữ phụ trung niên gầy gò, mái tóc hoa râm đang đánh đàn kia, nhất thời ngây ra, miệng không khỏi thốt lên.
- Trời đất. Phùng Diễm An. Ca sĩ nổi tiếng thập niên 90, hiện tại đang là hiệu trưởng trường thanh nhạc Phùng Thị?
Liễu Yên cũng không đáp lời, vội lớn tiếng hô.
- Cô Phùng, cô Phùng !!!
Đám mấy nữ tử đang rướn cổ ngân nga chợt im bặt. Nữ phụ cũng đình chỉ đàn mà quay sang. Liễu Yên mỉm cười gật đầu.
- Vương Tuyết là người mà em đã giới thiệu, sắp tới nhờ cô hỗ trợ cô ấy nhé.
Nữ phụ trung niên có chút bất ngờ, sau đó liền nhìn sang Vương Tuyết một vòng, chỉ mỉm cười gật đầu.
- Đẹp quá, Lâm Du cũng thật có mắt thẫm mỹ. Chỉ là chẳng biết giọng hát thế nào.
Vương Tuyết cả người hơi run lên, vội lấy hết can đảm. Chẳng biết nghĩ gì mà hít một hơi thật sâu cất giọng.
"Người đi xa, vườn đào lẻ bóng"
"Có còn nhớ đến rèm đêm đèn cút côi"
Tiếng hát vừa cất lên, Liễu Yên quay phát sang, Phùng Diễm An không dấu được rung động, còn mấy nữ thực tập sinh ngơ ngác bởi bài hát này vô cùng lạ lẫm.
Trở lại hơn mười tám năm trước, Phùng Diễm An là ca sĩ nổi tiếng của Đại Hạ, người người nhà nhà khắp nơi đều mở nhạc của nữ ca sĩ này. Gia đình của Vương Tuyết cũng không nɠɵạı lệ, thậm chí mẹ của Vương Tuyết rất thần tượng nữ ca sĩ này.
Vì vậy lúc mới chập chững biết đi, những giai điệu của Phùng Diễm An đã ăn sâu vào trí não của Vương Tuyết. Những lúc rãnh rỗi, hay những lúc tắm rửa, cô vẫn thường vô thức ngân nga mấy câu hát này, thế nhưng hiện tại những bài hát này đã không còn thịnh hành. Những thanh thiếu niên trẻ cũng chẳng còn nghe thể loại nhạc du dương sâu lắng này nữa.
Phùng Diễm An sao không biết Vương Tuyết đang hát Khúc Li Tình, một trong những bài hát của mình. Thế nhưng nữ phụ trung niên này kinh ngạc ở chỗ Vương Tuyết không bắt chước cách luyến láy của mình mà lại nhấn nhá rất khác, khiến cho ca khúc nghe có đến 4 phần lạ lẫm bắt tai.
Vị giáo viên thanh nhạc này vỗ tay mấy cái, nở nụ cười hiền lành.
- Giọng Coloratura soprano, chất giọng kịch tính, có độ khàn nhẹ, âm sắc đặc trưng. Không tệ, không tệ chút nào. Từ lúc nào Lâm Du lại có đôi tai thế kia ?
Vương Tuyết vừa tự hào, vừa xấu hổ, che miệng cười khúc khích. Liễu Yên nói vài câu khách sáo với giáo viên họ Phùng, sau đó liền đóng cửa rời đi.
- Không ngờ cô không chỉ có nhan sắc, mà chất giọng lại nội lực như vậy. Được Phùng Diễm An khen, cô nên thấy tự hào a.
Liễu Yên đi trước ngoái lại mở lời, Vương Tuyết nhoẻn miệng cười.
- Chị quá lời rồi.
Liễu Yên cũng không đáp, cứ như vậy giới thiệu cho Vương Tuyết một loạt các căn phòng, nào là phòng tập vũ đa͙σ, phòng họp tập thể, phòng tập diễn xuất, phòng thay đồ và trang điểm, studio chụp ảnh, studio thu âm… số lượng nhiều đến mức Vương Tuyết phải lấy giấy bút trong túi ra ghi lại số phòng và vị trí.
Hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cả hai đã an vị bên một bộ bàn ghế sô pha, phóng nhãn cũng có thể thấy được một góc thành phố Lưu Đô về đêm.
- Không ngờ chỉ là căn tin mà cũng lớn và đẹp như vậy, Đường Dung còn xa hoa hơn cả tưởng tượng của em. Chẳng trách không biết bao nhiêu người muốn thực tập ở đây.
Nhìn Vương Tuyết hai tay mân mê cốc cà phê, mắt ngó nghiêng xung quanh. Liễu Yên nhìn ra thành phố bên dưới, đôi mắt cười như không cười, giọng điều có mấy phần châm biếm.
- Đúng là người mới. Vẫn còn nhiều thứ cô chưa thấy lắm, khi thấy rồi… thì lại ước mình chưa thấy.
- Chị nói chuyện thật là khó hiểu đấy.
Vương Tuyết uống một hớp cà phê nhíu mày đáp. Liễu Yên ánh mắt như thất thần mà nói.
- Đừng quá vội mừng, Đường Dung như bao công ty khác, suy thoái kinh tế ảnh hưởng rất nhiều đến việc kinh doanh trong mảng giải trí này. Thời gian qua gia tăng thu nhập thực tập sinh nhưng lại chẳng có mấy nghệ sĩ có thể debut được.