- Nếu anh không tin, em có thể làm đơn ly hôn với chồng em.
Lâm Du nghe vậy liền ngây ra. Ngoái lên thấy biểu tình sốt ruột của đối phương, hắn mới hiểu Vương Tuyết hẳn là thấy Lâm Du hắn im lặng một hồi lâu, vì lo lắng hắn đổi ý nên mới nói ra như vậy.
Hắn chưa kịp mở lời thì đã nghe Vương Tuyết nói.
- Em cũng biết trở thành ca sĩ thần tượng rất khó, những idol khi có gia đình lượng người hâm mộ đều sẽ tụt dốc không phanh.
Vương Tuyết khuôn mặt đầy quyết tâm ngoái lên.
- Đăng ký kết hôn và ly hôn chung quy cũng chỉ là một tờ giấy vụn mà thôi. Em và anh Dương tình cảm sâu đậm, chúng em cưới nhau từ thuở tay trắng. Anh ấy rất hiểu em, anh ấy cũng biết trở thành ca sĩ là mơ ước từ nhỏ đến lớn của em. Nếu em mở lời, chồng em ắt sẽ thấu hiểu mà đồng ý. Em tin chắc dù có thế nào đi nữa, chúng em vẫn sẽ ở bên cạnh yêu thương nhau.
Nghe đến đây, Lâm Du mắt lộ ra một tia dị sắc, thế nhưng rất nhanh thay đổi thành bộ dáng thấu hiểu gật gù.
- Chuyện này khi nào em hoàn thành chương trình thực tập, chuẩn bị ra mắt khán giả mà tính đến cũng không muộn. Vương Tuyết em đã có định hướng sẽ theo đuổi dòng nhạc nào chưa?
Vương Tuyết nghe đến đây thần sắc liền thay đổi, trở nên phấn chấn.
- Em chỉ đơn thuần thích hát, bất cứ dòng nhạc nào em cũng hát được. Thế nhưng nếu phải chọn, chắc em sẽ chọn nhạc pop a.
Lâm Du hít vào một hơi lắc đầu, mắt vô thức đảo đến đùi của Vương Tuyết.
- Anh định hướng em nên chọn dòng nhạc Hip Hop, EDM.
Vương Tuyết hơi ngây ra.
- Hip hop, EDM ?
Lâm Du gật đầu.
- Không sai. Đây là dòng nhạc đang thống trị các bảng xếp hạng nɠɵạı, hiện tại cũng đã bắt đầu manh nha xâm nhập Đại Hạ. Theo thăm dò nội bộ của Đường Dung, giới trẻ rất yêu thích thể loại này bởi giai điệu bắt tai, dễ hát.
Hắn hít vào một hơi, lấy ấm trà để sẵn bên cạnh châm vào chén của Vương Tuyết.
- Nhạc pop rất khó trong khâu trình diễn, thời trang, yêu cầu chất giọng phải ở mức thượng đẳng mới có thể tồn tại, cạnh tranh thì khủng khiếp nhất, 80 phần trăm nữ ca sĩ ở nước ta đều chọn nhạc Pop. Anh không có ý chê bai em nhưng chất giọng em anh đã nghe qua, nếu thực tâm chấm điểm, dù em có chất giọng lạ, lại được đào tạo kỹ lưỡng đi nữa, cũng chỉ có thể xếp ở thang điểm 7 mà thôi.
Vương Tuyết nghe vậy liền mím môi, lâm vào trầm ngâm. Lâm Du rót trà vào chén mình, vẫn nói tiếp.
- Anh muốn hướng em trở thành một ngôi sao đa tài, không chỉ đơn thuần đứng một chỗ hát. Mà còn phải có khả năng nhảy tốt, gu ăn mặc thời thượng, một ca sĩ có cá tính đặc trưng độc nhất vô nhị, có như vậy sau này em mới có cơ hội tham gia các chương trình lớn nhỏ, mở rộng phạm vi phủ sóng được.
Vương Tuyết lắng tai cực kì chăm chú, hai tay chẳng biết từ lúc nào đã đan vào nhau, Lâm Du uống một hơi, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp.
- Đường Dung dù nói có hệ thống báo chí tốt, thế nhưng cái gì cũng có giới hạn, muốn đi xa được phải có cách khiến cho những công ty truyền thông khác làm hình ảnh cho chúng ta.
Vương Tuyết lâm vào trầm ngâm, không lâu sau liền gật đầu.
- Vâng, quả thật anh có am hiểu chuyên môn về vấn đề này. Mọi việc em giao phó anh Lâm định đoạt vậy.
Lâm Du khuôn mặt hơi giãn ra, lại nói.
- Ân, còn một điều nữa. Đã ký kết hợp đồng, em hiện tại chính thức đã trở thành thực tập sinh của Đường Dung, lịch tập luyện một tuần sẽ từ thứ hai đến thứ bảy. 8h sáng đến 10h tối. Em được nghỉ một ngày chủ nhật.
Vương Tuyết nghe vậy liền giật thót.
- Ân, tập luyện nhiều như vậy sao? Một ngày hơn 14 tiếng?
Lâm Du bật cười.
- Chính xác là một ngày 11 tiếng, một tiếng rưỡi nghỉ trưa, hai tiếng nghỉ chiều cùng nghỉ giải lao giữa các tiết. Thế nào? Tập luyện nhiều quá sao?
Nghe được có 3 giờ nghỉ ngơi, Vương Tuyết khuôn mặt mới có chút giãn ra, không lâu sau mới quay sang.
- Em không ngại khó, không ngại khổ. Thời gian đào tạo của em đã ngắn hơn những người khác, có tập luyện nhiều một chút cũng không thành vấn đề. Em sẽ cố gắng hết sức. Chỉ là em cần phải nói trước với anh Dương và mẫu thân để mọi người chuẩn bị sắp xếp một chút, dù sao ở nhà mấy năm qua đều là em lo việc nội trợ.
Lâm Du cười lớn, phất tay.
- Vấn đề này không phải lo, nɠɵạı trừ Đường Dung trả em 950 đô mỗi tháng trợ cấp phí ra. Anh sẽ hỗ trợ thêm cho em một người giúp việc lo nội trợ ở nhà cho em.
Vương Tuyết bất ngờ quay sang.
- Anh nói thật?
Lâm Du gật đầu nói.
- Anh với thằng Dương chẳng phải ai xa lạ. Anh xem Dương thẩm chẳng khác gì mẫu thân mình, sao anh có thể để thẩm ấy phải lo lắng mấy chuyện nội trợ bếp núc được chứ. Dù gì đây cũng chỉ là việc cỏn con mà thôi.
Vương Tuyết khuôn mặt xúc động không nói thành lời, nước mắt cũng đã rưng rưng.
- Anh Lâm, em…em lại nợ anh nữa rồi.
Lâm Du bật cười, đứng phắt dậy.
- Em đang xinh đẹp như vậy, khóc lóc trông rất khó coi a. Được rồi, ra ngoài thôi.
Lâm Tuyết bật cười, mím môi lau nước mắt đứng dậy lẽo đẽo theo sau Lâm Du. Vừa tiến ra cửa đã thấy nhân ảnh nữ phụ họ Liễu đứng chờ tự bao giờ, Lâm Du đưa bản hợp đồng, tùy ý phân phó.
- Chị Liễu, chị cùng tôi mang Vương Tuyết đi giới thiệu một chút chỗ thực tập nhé. Tôi có chút việc chút nữa sẽ gặp lại hai người.
Nữ phụ có chút bất ngờ, vội gật đầu.
- Vâng.
Nhìn bóng lưng Lâm Du khuất dần, nữ phụ thở ra một hơi, bấy giờ mới quay sang bên cạnh.
- Cô Vương, mời cô theo tôi, tôi sẽ giới thiệu cho cô về nơi thực tập sắp tới nhé.
Vương Tuyết gật đầu, mắt đầy phấn khích.
- Vâng, làm phiền chị rồi, chị…nói ra có chút xấu hổ, em lần đầu tiên thấy chị thì đã rất quen, thế nhưng nghĩ mãi không ra đã gặp chị ở đâu, mà em… vẫn chưa biết tên chị là gì.
Nữ tử kia quay lại, khựng lại một chút mới nói ngắn gọn.
- Liễu Yên.
Vương Tuyết không vì thái độ của đối phương mà cụt hứng, trái lại khuôn mặt vẫn đầy tiếu ý ngước lên.
- Chị thật là cao a. Nếu anh Lâm không nói, em còn đoán chị là người mẫu đấy.
Liễu Yên nhướng mày nhìn Vương Tuyết, hơi nhoẻn miệng cười, chỉ phất tay bước đi.
- Cô đoán cũng không sai, tôi từng là người mẫu, nhưng là chuyện lâu lắm rồi.
- Người mẫu?...Ân, đúng rồi. Chị…có ai nói chị trông rất giống người mẫu Angela chưa nhỉ?
Vương Tuyết theo sau, khuôn mặt đầy ngờ vực hỏi. Chỉ thấy Liễu Yên bật cười.
- Không ngờ đã hơn mười năm trôi qua, vẫn còn có người nhớ tên tôi.
Nghe đến đây, Vương Tuyết đứng khựng lại, trố mắt.
- Trời đất, mấy năm trời ở trường Văn Hóa Điện Ảnh Lưu Đô, số báo Tạp chí ngôi sao rất thường thấy chị. Đám nam sinh ở trường em còn dán hình chị ở ký túc xá nữa đấy. Chả trách sao em lại thấy quen như vậy. Chị hiện tại ăn mặc như vậy, lại đeo kính, em thật sự thoáng nhìn không thể nhận ra a.
- Dù sao tôi cũng đã bỏ nghề lâu rồi. Hiện tại công việc chính của tôi là nhiếp ảnh.
Liễu Yên vừa dứt lời, Vương Tuyết vội đi theo.
- Ân, chẳng phải chị làm trợ lý cho anh Lâm sao?