Vương Tuyết gật đầu.
- Vâng, chuyện này em cũng biết. Chẳng dấu gì chị, trước đây em làm việc hậu cần ở công ty giải trí Tam Ba, một năm qua chẳng những không được tăng lương mà còn bị cắt thưởng, cắt giảm nhân sự. Anh Lâm cũng đã nói trước với em con đường này sẽ vô cùng gian nan.
Liễu Yên đảo mắt nhìn Vương Tuyết, nhãn thần có một tia dị sắc. Muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Vương Tuyết chợt nhớ gì đó, vội vươn đến hỏi khẽ, khuôn mặt đầy khó hiểu xen lẫn tò mò.
- Chị Liễu, lúc lần đầu tiên gặp chị, chị khiến em rất là sợ hãi. Rốt cuộc lúc đó, chị nói em không nên kí hợp đồng, không nên có mặt ở đây, là có ý tứ gì vậy a?
Liễu Yên im bặt, không lâu sau liền lạnh nhạt nói.
- Vương Tuyết cô cứ xem như tôi chưa từng nói gì với cô đi.
Thấy biểu hiện kia, Vương Tuyết cũng không hỏi nữa. Chỉ thấy cô nhìn Liễu Yên chăm chăm một hồi rồi mỉm cười.
- Chị thiếu ngủ sao? Em để ý thấy lúc nào mắt chị cũng trong trạng thái lờ đờ mệt mỏi. Nếu tươi tỉnh lên một chút, chị rất là xinh đẹp đấy.
Liễu Yên nghe vậy có chút bất ngờ, vừa định mở lời đã nghe tiếng nói phát ra từ đằng sau.
- Hai người đã xong rồi sao? Vương Tuyết em thấy nơi này thế nào?
Lâm Du vừa tiến đến đã tự nhiên ngồi chiếc ghế giữa hai người, mỉm cười nhìn Vương Tuyết. Chỉ thấy cô gật đầu mấy cái, mắt đen láy to tròn đầy tiếu ý.
- Rất là chuyên nghiệp, em vừa lo lắng vừa trông đợi a.
- Được rồi, đừng phí thời gian ở đây nữa. Anh mang em xem chỗ nghỉ ngơi của em.
Liễu Yên nhãn thần lóe lên dị sắc, Vương Tuyết thì trố mắt.
- Chỗ nghỉ ngơi? Em có chỗ nghỉ ngơi riêng?
Lâm Du bật cười.
- Em rất là được ưu tiên đấy.
Theo chân Lâm Du, cả ba người dừng lại trước một cánh cửa gỗ của tầng 19. Bên trên có một bảng tên ghi 2 chữ.
"Miêu Nị"
- Từ bây giờ đây sẽ là phòng của em đấy !
Lâm Du vừa dứt lời, Liễu Yên khuôn mặt chấn động, Vương Tuyết thì ngây ra, chỉ chỉ đến bảng tên.
- Nhưng…nhưng đây là phòng của…
Lâm Du bật cười, cũng không nhiều lời mà đẩy cửa vào. Vương Tuyết vừa đặt chân vào bên trong đã choáng váng.
Nói là căn phòng, không bằng nói đó là căn hộ. Nhưng nơi này còn lớn hơn cả một căn hộ một phòng ngủ tiêu chuẩn, bên trong có hẳn một studio chụp ảnh rộng hơn 30 mét vuông. Có cả bếp núc, phòng khách, tất cả đều có thể nhìn xuống thành phố Lưu Đô bên dưới.
Vương Tuyết không quá giỏi đoán biết diện tích, nhưng so với căn nhà tập thể của hai vợ chồng cô rộng hơn 60 mét vuông, cô cũng có thể đoán chừng được căn phòng này rộng ít nhất là gấp rưỡi.
- Em đi tham quan một chút đi.
Lâm Du vừa dứt lời, Vương Tuyết hai mặt đầy kích động, vội gật đầu đi một vòng xem xét. Liễu Yên thấy Vương Tuyết vào trong phòng ngủ, liền quay sang nhíu mày.
- Lâm Du, cậu…cậu điên rồi. Vương Tuyết chẳng phải là vợ của bạn thân cậu sao?
Đang nhìn theo bóng lưng Vương Tuyết mỉm cười, nghe giọng Liễu Yên nói khẽ bên tai, đôi mắt dưới cặp kính cận của Lâm Du liền thay đổi, mang theo 8 phần hăm dọa.
- Chị…khôn hồn thì im miệng. Lắm lời chẳng có kết cục tốt đâu.
- Trời đất. Anh Lâm ơi, phòng ngủ còn có cả phòng tắm, phòng xông hơi bên trong nữa.
Vương Tuyết đầy tiếu ý đi ra, cả Lâm Du lẫn Liễu Yên sắc mặt liền thay đổi thành bộ dạng hòa ái mỉm cười gật đầu.
- Nhưng…em thấy bên ngoài có bảng tên là…nơi này thật sự là nơi ở của người mẫu Miêu Nị sao?
Lâm Du gật đầu cười nói.
- Đừng lo, anh đã gọi nói cô ấy rồi, khônh thành vấn đề. Miêu Nị hiện tại rất đắt show, một tháng trung bình sẽ có 1 đến 2 show ở nước ngoài, nay đây mai đó không có chỗ cố định, cũng đã rất lâu rồi cô ấy không trở về đây.
Hắn rẽ trái đi về phía căn phòng bài trí vô số vật dụng chụp ảnh lớn nhỏ, chỉ tay đến ba tấm gương ở ba phía nói, cúi xuống cầm một remote nhỏ.
- Miêu Nị trở thành một siêu mẫu chính là nhờ chỗ này, nơi này cũng là nơi chụp những bộ ảnh đẹp nhất của cô ấy, những lúc rãnh rỗi em hay hãy tập luyện tạo dáng ở nơi này một chút.
Dứt lời, Lâm Du bấm remote nhỏ trên tay.
"Click"
"Click" "Click"
Đèn flash ở ba phía nháy lên liên hồi khiến Vương Tuyết không khỏi giật mình nhíu mắt, vung hai tay lên che lại.
Bấy giờ cô mới hiểu ra studio này nɠɵạı trừ chụp ảnh ra, chỉ cần đứng ở trung tâm bấm remote, đèn flash sẽ nháy lên, vừa để cho người mẫu có thể nhìn mình ở trong ba tấm gương ở ba phía, đối diện, trái và phải.
Không chỉ vậy, nơi này còn để khiến cho người mẫu có thể quen với ánh đèn flash khi tham dự các sự kiện lớn có nhiều tay săn ảnh.
- Đây chính là bí quyết của làm nên Miêu Nị thành công của anh Lâm đấy. Chẳng có công ty giái trí nào có phương thức tập luyện như thế này đâu. Là một người mẫu, tôi cũng biết ánh đèn flash khó chịu như thế nào, cũng vì ánh đèn flash này mà tôi có không ít tấm ảnh đáng xấu hổ bị cánh săn ảnh tung lên mạng đấy.
Liễu Yên bất giác lên tiếng khiến Lâm Du có chút bất ngờ.
Vương Tuyết gật gù, cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi được hỗ trợ hết mức như vậy, trò chuyện một hồi, lúc này cũng đã quá bảy giờ tối, cô cám ơn Lâm Du cùng Liễu Yên rối rít, sau đó liền rời đi, hẹn sáng mai sẽ chính thức đến thực tập.
Lâm Du cùng Liễu Yên hơn mười phút sau đã xuất hiện trong một căn phòng ở tầng 20, nơi này chỉ rộng hơn 20 mét vuông một chút, nɠɵạı trừ một bàn làm việc và một bàn tiếp khách ra, cũng chỉ có một kệ đựng tài liệu nhỏ. Trên tường treo chi chít các bằng khen, giải thưởng và ảnh lưu niệm.
Trên bàn làm việc bài trí tối giản, nɠɵạı trừ một màn hình máy tính ra, cũng chỉ có một bảng hiệu bằng đồng.
"Quản lý Lâm Du"
- Mọi người có biết tình hình đang khó khăn như thế nào không hả? Các hợp đồng đang sụt giảm, lượt xem trên các nền tảng đang lao dốc. Farah hiện tại chính là con gà đẻ trứng vàng, sao các cậu lại để xảy ra scandal lộ ảnh trưởng nhóm Du Du đi chơi với bạn trai thế hả?
Trước màn hình máy tính, một nữ phụ hơn 50 tuổi tròn trịa mang áo sơ mi đơn giản, khuôn mặt rõ ràng không vui chút nào. Bên dưới có 3 ô vuông nhỏ, nhìn vào liền thấy ba gương mặt ba nam tử đang lắng nghe. Ngoài cùng chính là khuôn mặt Lâm Du đang chăm chú ghi ghi chép chép gì đó.
Rõ ràng là một cuộc họp trực tuyến.
- Tôi đã quán triệt rất rõ ràng vấn đề đời tư nghệ sĩ rồi, nhất là anh đấy anh Cao Hậu, lần này Farah là gà do anh quản lý, anh phải chịu trách nhiệm thế nào đây?
Trên màn hình, bên cạnh khuôn mặt thu nhỏ của Lâm Du là một trung niên mái tóc hoa râm. Người đàn ông ở trung tâm này hơi cúi đầu.
- Sáng hôm qua tôi đã cho người đi thu hồi những tấm ảnh bị lộ của Du Du, những tờ báo mạng lớn nhỏ ở Lưu Đô cũng đã gỡ hình ảnh của Du Du xuống rồi ạ. Xin lỗi chủ tịch, tôi cam kết chuyện này sẽ không tái diễn nữa.
Bên cạnh, một nam tử khuôn mặt trạc 40, mái tóc dài gần vai liền mở lời.
- Chủ tịch Lý, dù sao đây cũng là một việc nhỏ mà thôi, mong chị cũng đừng lớn tiếng với anh Cao quá.
Ở ba màn hình nhỏ bên dưới, bối cảnh đều là buổi đêm, thế nhưng sau lưng người phụ nữ họ Lý kia lại là ban ngày, sau lưng là một ngọn núi tuyết rơi lất phất, rõ ràng người đàn bà trung niên này đang ở nɠɵạı quốc.
- Đừng nói giúp cho anh Cao. Ngay cả cậu cũng vậy đấy cậu La, chẳng qua mọi việc không nghiêm trọng như Farah mà thôi. Đừng nghĩ tôi không biết, việc Phùng ŧıểυ Bảo đồng tính, lại có qua lại với một người đàn ông nɠɵạı quốc đang bị đồn ầm lên kìa, cậu mà không giải quyết cho tốt chuyện này, chức quản lý kia...
... cũng đừng làm nữa !!!.