Sẹo Ánh Trăng

Chương 8: 

Trước Sau

break
Vào mùa xuân của học kỳ hai năm hai, Lộ Nhu đã không còn ở ký túc xá nữa. 
Lẽ ra cô đã chuyển ra ngoài từ học kỳ một năm hai nhưng người phụ trách của trường thay đổi quyết định. Mãi đến học kỳ hai, khi có người mới lên thay thì chính sách ở trọ ngoài mới được thực thi. 
Việc về nhà giúp cô tiết kiệm được một khoản tiền thuê chỗ ở nhưng cũng dần dần xa cách với bạn cùng phòng. 
Tần suất liên lạc với Bạch Giang cũng thưa thớt dần, hơn hết là trọng tâm của Bạch Giang không còn là cô nữa nên tin nhắn qua lại giữa hai người cũng ít ỏi. 
Nửa đêm, tiếng chó sủa vang lên. 
Đôi khi cô ngồi trên bậu cửa sổ nhà mình nhìn xa xăm, xa mãi, nhìn những dãy núi mờ mờ trong sương, cô cảm thấy cơ thể mình trống rỗng, không có điểm tựa. 
Học hành? Không thể tập trung. 
Chơi game? Không có hứng thú. 
Đi chơi? Không muốn. 
Lúc này, dù cố gắng thế nào thì cô cũng chẳng thể tìm lại nhiệt huyết, sự tò mò, khao khát khám phá của bản thân nữa. 
Đây là khoảng thời gian nghèo nàn nhất. 
Không phải nghèo vì thiếu ăn thiếu mặc, mà là không tài nào tìm thấy một mục tiêu nào đáng để dốc lòng theo đuổi. 
Một ngày tháng tư nọ, cô tình cờ bắt gặp Bạch Giang bước vào nhà Giang Mạn, cô chỉ đứng yên lặng ở một khoảng cách không xa. 
Đợi đến khi Bạch Giang đã vào trong, Lộ Nhu mới cất bước đi về nhà. 
Ồ, mảnh gương vỡ đã được gắn lại rồi. 
Một tháng trước, Hà Song Như đã nói với cô: “Cậu có chết cũng không biết là Bạch Giang và Giang Mạn từng quen nhau một thời gian, đúng không?” 
Cô nuốt nghẹn nơi cổ họng, đáp: “Thật sự là tớ không biết.” 
“Hình như vì Bạch Giang đi học lại nên họ mới chia tay.” 
“Cấp ba với đại học chỉ cách nhau một con phố, có gì mà phải chia tay?” 
“Vậy tại sao lại chia tay?” 
Song Như lắc đầu: “Tớ chẳng biết.” 
Trở lại thực tại, cô bước vào thang máy, vừa đi vừa nghĩ: Hồi đó họ vừa chia tay nên cả hai đều không thoải mái nhưng vẫn còn lưu luyến. Bạch Giang vốn nhút nhát nên tất nhiên Giang Mạn phải chủ động lấy cớ chơi cầu lông để tiếp cận cô ta. Ban đầu Bạch Giang còn ngại ngùng từ chối, nhưng Giang Mạn đã phải dỗ dành cô ta rất nhiều, cuối cùng mới khiến Bạch Giang đồng ý, và giờ thì họ quay lại với nhau. 
Càng nghĩ, cô càng thấy hợp lý. 
Nếu không thì làm sao anh lại vô cớ đến làm quen với một người như Lộ Nhu? 
Cô không bước đi nữa, lưng tựa hẳn vào bức tường trống trải. 
Cô lấy điện thoại ra, mở ứng dụng mua sắm rồi nhấn vào ô tìm kiếm. 
Bạch Giang có làn da trắng, có lẽ cô nên mua ít sản phẩm làm trắng da, mua thêm áo chống nắng và không nên lười biếng mà quên mang ô che nắng. 
Bạch Giang dịu dàng, thích đọc sách, có lẽ cô nên đọc thêm chút sách của Khổng Tử, Trang Tử, Diệp Thánh Đào hoặc Hoàng Nhân Vũ. 
Bạch Giang còn gì nữa? Cô ta thường mặc gì? Hình như là Bạch Giang rất ít khi trang điểm? Bạch Giang… 
Ngón tay đang lướt bỗng dừng lại giữa không trung, cô chậm rãi khẽ khép mắt lại. 
Cúi đầu mà nghĩ, chuyện đau lòng giữa nam và nữ chẳng qua cũng chỉ có thế: Bạn vặn vẹo mình để bắt chước người khác, mà người ta thì chẳng thèm để mắt tới bạn. 
Tháng năm, cuối cùng thì Lộ Nhu cũng tình cờ gặp lại Bạch Giang ở một nơi khác. 
Đó là một quán cà phê hai tầng, cô đang đứng ở quầy gọi một cốc nước rẻ nhất, mang theo máy tính định học bài. 
Có người vỗ nhẹ vào vai cô: “Lộ Nhu.” 
Cô quay đầu lại: “Bạch Giang.” 
Cô không nhớ rõ hai người họ đã nói gì, chỉ biết Bạch Giang cứ ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt với những câu chuyện đơn điệu, dài dòng như: Chị đã ăn gì, làm gì, chơi gì… 
Những lời kể đó chẳng khơi dậy chút hứng thú nào trong cô. Cô nghe mà lòng cứ để đâu đâu, cho đến khi Bạch Giang thu lại nụ cười và nói: “Chị và anh ấy… Ở bên nhau rồi.” 
Lộ Nhu bỗng nhiên siết chặt tất cả cảm xúc, cố kéo ra một nụ cười: “… Chúc mừng chị.” 
Bạch Giang nói tiếp: “Anh ấy đang ở tầng trên.” 
Lộ Nhu bất giác liếc mắt về phía cầu thang gỗ xoắn ốc không xa. 
Cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đột ngột giảm xuống, trái tim như bị bóp nghẹt. Một âm thanh rì rào như tiếng côn trùng gặm nhấm vang lên trong lồng ngực khiến cô không biết phải làm gì. Ánh mắt cô cứ dán chặt vào cầu thang, không sao rời nổi. 
Cô khẽ nói: “Bạch Giang, em phải đi trước đây…” 
Bạch Giang cắt lời: “Anh ấy sắp xuống rồi, để chị giới thiệu hai người với nhau.” 
“Không.” 
“Bạch Giang, em thật sự muốn…” 
“Anh ấy xuống rồi.” Cô không nghe thấy gì nữa, ánh mắt Bạch Giang đã chỉ về phía cầu thang. 
Lộ Nhu gần như nghiêng cả người về phía trước, cứng đờ nhìn chằm chằm vào cầu thang: “Em…” 
Giọng cô mỗi lúc một nhỏ đi. 
Người từ trên lầu bước xuống, dần dần hiện ra từ sau lan can. 
Đầu tiên là đôi giày nam, rồi bước xuống thêm một bậc, lộ ra đôi chân thon dài của người đàn ông. Là anh sao? Giống nhau đến tám phần rồi, nếu không phải anh thì còn ai vào đây nữa? Cô cố gắng tập trung nhìn, trái tim mỗi lúc siết chặt thêm. Quá trình hé lộ chậm rãi đau đớn này chẳng khác nào bị lăng trì. Anh bước thêm vài bậc, khuôn vai thẳng tắp của người đàn ông cũng dần hiện ra. Có lẽ thật sự là anh rồi. 
Không phải cô đã biết từ lâu rồi sao? Cô còn hy vọng gì chứ? 
Thêm một bước nữa, góc hàm của người đàn ông hiện rõ. Cô ngước mắt lên một chút là đã nhìn thấy hết tất cả. 
Trái tim cô như ngừng đập một nhịp, ánh mắt bỗng mờ đi. 
Anh bước đến trước mặt cô, chào hỏi một tiếng. 
Bạch Giang mỉm cười: “Đây là Lộ Nhu.” 
Cô khẽ gật đầu. 
Bạch Giang quay sang ôm lấy cánh tay người đàn ông: “Đây là Lục Hành.” 
Lộ Nhu cúi mắt xuống: “… Hình như, em để quên đồ ở ngoài rồi.” 
Rồi cô đột nhiên chạy ra ngoài trong ánh mắt ngạc nhiên của họ, toàn bộ thần kinh như vỡ òa. Vừa chạy cô vừa lẩm bẩm: “Không phải Giang Mạn, không phải Giang Mạn, không phải Giang Mạn…” 
Cô bất chợt dừng lại trong dòng người tấp nập, chống tay lên đầu gối thở dốc rồi bật cười lớn. Niềm vui ấy pha lẫn với chút đau đớn, mang theo nỗi buồn vĩnh viễn không thể xóa nhòa và cả chút tuyệt vọng mơ hồ. 
Cuối cùng thì Lộ Nhu cũng kéo tấm rèm dày nặng ra rồi trèo lên bàn học, nghiêm túc lau chùi ô cửa kính thêm một lần nữa. 
Khi né tránh anh thì đến cả rèm cửa cô cũng không tha. Có lần mẹ cô kéo rèm ra cho thoáng gió, cô đồng ý nhưng lát sau lại lặng lẽ kéo rèm kín lại. 
Lòng đã khép thì thế giới bên ngoài cũng phải khép theo. 
Đêm đó, cô tựa đầu vào tấm kính, ngón tay vẽ những vòng tròn trên hình bóng của anh. 
Một vòng tròn, anh đã xóa kết bạn với cô, cũng chẳng bao giờ chủ động nhắn tin. 
Một vòng tròn, lần nào cũng là cô chủ động còn anh thì hờ hững, dù đã xem tin nhắn cũng kéo dài mãi không trả lời. 
Một vòng tròn, rốt cuộc anh và Bạch Giang là thế nào? Nhưng cho dù là thế nào thì liên quan gì đến cô? 
Một vòng tròn, chính miệng anh đã nói rằng anh không thích cô. 
Cô chậm rãi cúi mắt xuống, nhẹ nhàng buông tay, để cánh tay thả lỏng bên đùi. 
Thôi đi, không thích anh nữa. 
Hiệu trưởng giao cho cô nhiệm vụ hôm nay phải tìm gặp trưởng ban văn nghệ của khoa Âm nhạc. 
Nghe nói năm nay khoa Âm nhạc muốn mời hợp tác tổ chức một buổi giao lưu với các khoa khác. Khoa Âm nhạc có quá nhiều nhân tài từng giành các giải thưởng quốc gia và quốc tế, chỉ cần mời hai ba người đã ngang với một đài truyền hình hàng đầu tổ chức chương trình, huống chi là cả một nhóm. Vì thế nên rất nhiều khoa muốn hợp tác với họ. 
Hiệu trưởng biết khả năng thành công không cao nhưng vẫn bảo cô đi hỏi thử cho có lệ. 
Lộ Nhu: “Phòng làm việc của anh ấy ở đâu?” 
“Tầng 1, phòng 103, tòa nhà Âm nhạc.” 
Cô đã tính toán sẵn: Nếu đông người quá thì mình liếc một cái rồi đi ngay. Dù sao cũng chẳng đến lượt mình. 
Lúc Lộ Nhu đến nơi thì trước cửa đã chật ních người. Nam nữ đứng chen lấn qua lại trong một văn phòng nhỏ. 
Chốc lát, một người chen ra khỏi đám đông, như những cây lúa bị gạt sang hai bên. Rồi lần lượt từng người cũng rời đi, cuối cùng còn lại khoảng bảy, tám nữ sinh vây kín cái bàn ở giữa. Một người xoay người định đi, đám đông lập tức tách ra một khe hở, một mái tóc đen dày hiện ra sau lưng người sắp rời đi. 
Từ từ, là bờ vai rộng, thẳng tắp và mạnh mẽ của anh với chiếc áo sơ mi xám và gọng kính bạc làm nổi bật vẻ nho nhã, thu hút mọi ánh nhìn. Anh đang cúi đầu viết, đôi tay thon dài với đường nét xương bàn tay đẹp đẽ. Ánh nắng nghiêng nghiêng ngoài cửa sổ chiếu lên cổ anh, dịu dàng đến mức khiến tim người ta khẽ run rẩy. Thỉnh thoảng anh nghiêng mặt nói chuyện với người khác, nụ cười thoáng hiện, cây bút kẹp giữa ngón tay khẽ đung đưa. Sự ung dung và thanh lịch ấy còn ấn tượng hơn cả lần đầu cô gặp anh. 
Gặp một lần là rung động đầu đời, gặp trăm lần vẫn là rung động đầu đời. Đó là hiện thân của sự mê hoặc và quyến rũ. 
Lộ Nhu hoảng loạn. Theo phản xạ, cô muốn giấu đi mái tóc nhuộm hồng của mình cùng bộ đồ thiếu lịch sự trên người. 
Nhưng Giang Mạn bất ngờ quay đầu nhìn về phía cô. 
Ánh mắt cô và Giang Mạn chạm nhau. Giây phút ấy, cô cảm giác mình giống hệt một chiếc xe lao về phía vực thẳm trong đêm tối khi đèn đã tắt. Cô biết trước nguy cơ rơi xuống và tan tành nhưng lại giả vờ như phanh đã hỏng, không muốn làm kẻ hèn nhát cứ thế lao thẳng vào vực sâu. 
Chỉ trong khoảnh khắc đối diện, ánh mắt anh đã quay lại với cuộc trò chuyện. Cô bị anh lướt qua như một cái bóng mờ. 
Các đại diện của những khoa khác vẫn tiếp tục thuyết phục rằng việc hợp tác với họ sẽ mang lại bao nhiêu tài trợ, có những lợi ích gì và những điều kiện họ có thể đáp ứng. Cô chẳng thể nào với tới những con số ấy. 
Cô nói chỉ nhìn một lần rồi đi, thế là cô quay lưng bước ra ngoài, hướng về phía cửa và rời khỏi tòa nhà. 
Đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại rồi hít một hơi thật sâu. 
Anh không thích cô, anh sẽ phớt lờ cô, hết lần này đến lần khác. Nhưng biết làm sao, khi cô lại có một trái tim dám liều lĩnh tận hưởng trước rồi mới tính chuyện kết thúc. 
Nếu trước mặt thực sự là vực sâu… Cô quay người lại, bước trở vào, gõ cửa rồi mạnh dạn đi vào bên trong… Vậy thì cứ để mình rơi xuống vực thẳm. 
Bị từ chối là chuyện hiển nhiên. 
Vừa bước ra khỏi tòa nhà Âm nhạc, Lộ Nhu ngồi phịch xuống bãi cỏ ở trung tâm, cô cúi đầu, dùng tay xoắn lấy những gốc cỏ. Cô không thể quên được khoảnh khắc ấy, khi Giang Mạn dùng giọng điệu lịch sự hỏi cô: “Em là…?” 
Anh dùng cách tử tế ấy để giày vò và vô tình làm tổn thương cô. Ánh mắt nghiêm túc của anh khiến cô vừa oán giận vừa bất lực. 
Cô sững người, lời nói thốt ra có chút run rẩy: “Lộ… Nhu.” 
Vì vậy, bây giờ cô ngồi trên bãi cỏ, đưa ngón trỏ cào vào đất, trong lòng vừa giận vừa tủi. 
Giang Mạn, đồ đáng ghét! Tên Giang Mạn chết tiệt! Đồ tệ bạc! Mới nửa năm thôi mà anh đã quên mất tôi rồi! Anh là cá đấy à?! 
Cô đứng dậy và nghĩ rằng mối quan hệ của hai người đến đây là hết. 
Vậy nên, không lâu sau, khi cô bước vào phòng ngủ của Giang Mạn nhìn anh đang say ngủ, cảm nhận sự đụng chạm của anh, lén lút nắm lấy ngón tay trỏ của anh ngày hôm đó… Tất cả thực sự nằm ngoài hàng vạn điều cô có thể ngờ đến. 
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc