Giang Mạn cũng không ngờ rằng sau giờ tan học lại có người đứng đợi anh trước cửa nhà.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời cao đỏ rực in bóng chiếc mũi cao của anh rõ nét trong ánh chiều tà. Anh chậm rãi bước tới: “Lộ Nhu?”
Cô vẫn mặc chiếc váy trắng, ánh mắt thoáng chạm vào anh rồi bình thản nhìn lại, không chút lúng túng.
“Anh làm thế nào để chứng minh là em thích anh chứ?”
Giang Mạn bất ngờ, sững lại. Anh im lặng hồi lâu, cúi mắt rồi lại ngước lên nhìn cô. Cô cũng đáp lại anh bằng ánh nhìn thẳng thắn.
Giang Mạn nói: “Làm thế nào để chứng minh em không thích tôi?”
Cô bước lên phía trước, ngẩng đầu lên đối diện anh: “Em thích anh thì phải theo đuổi anh, nhưng em chưa từng theo đuổi, sao anh lại tự ý kết luận là em thích anh?”
Anh khẽ động ngón tay, trả lời: “Thích không nhất thiết phải theo đuổi.”
“Nếu không theo đuổi thì làm sao chứng minh em thích anh?”
Giọng cô trầm hẳn xuống: “Anh Giang, anh có vẻ ngoài ưa nhìn, em không có thiện cảm với anh thì mới là có vấn đề, nhưng đó chỉ là sự ngưỡng mộ. Đến giờ, em đã từng làm gì vượt quá giới hạn với anh chưa?”
Ánh mắt Giang Mạn bất giác hạ xuống, dừng lại ở đôi môi cô: “Em… “
Anh ngưng lại rồi nuốt lời. Thôi, không nói nữa.
Thấy anh im lặng, Lộ Nhu chậm rãi bước đi.
“Vậy nên, anh không có bằng chứng để nói rằng em thích anh.”
Cô cúi mắt, vòng qua vai anh rồi bước tiếp về phía trước.
“Anh Giang, em còn thích mấy anh khoa Thể ȶᏂασ hơn đấy, nước da họ ngăm ngăm đầy chất nam tính. Thật chẳng biết anh đang nghĩ cái gì…”
Bóng cô ngày càng xa, mặt trời cũng chậm rãi lặn xuống. Tim cô đập nhanh rối bời.
“Lộ Nhu.” Anh bất ngờ gọi cô, giọng trầm ấm mà thanh cao, lại đầy vẻ lịch sự.
Cô quay lại: “Sao ạ?”
“Vé hôm qua, còn không?”
“Hả?”
“Tôi không mua được.”
“Không phải anh nói là… Đã mời ông ấy tới nhà rồi sao?”
“Mời tới cũng đâu phải để biểu diễn.”
“Ông ấy không tặng anh vé à?”
“Hết vé rồi.”
Lộ Nhu giữ nét mặt nghiêm túc nhưng khóe môi lại khẽ cong rồi nén xuống.
“À, để em tìm thử.”
Tối đó họ cùng đi xem.
Cô không có nhiều tiền nên chỉ mua được vé ở vị trí khá xa, cách một bức tường là khu phố ồn ào.
Ngồi được nửa buổi, cuối cùng anh cũng nghiêng đầu, khẽ bảo cô: “Lần sau đừng chọn vị trí này, nghe không rõ.”
Nói cứ như lần sau anh lại đi cùng cô vậy.
Bản chất anh vẫn là một công tử với vẻ quý phái toát ra từ trong xương. Anh khắt khe về việc chỗ ngồi nhưng không nói thẳng, chỉ là thi thoảng nhíu mày, ngấm ngầm biểu hiện sự khó chịu.
Thật kỳ lạ, Lộ Nhu lại cảm thấy ngay cả khi anh nhíu mày cũng toát lên khí chất, vẻ ưu nhã pha chút cao ngạo, đầy đủ uy lực. Người khác không bao giờ làm được như vậy.
Anh không nói chuyện với cô về đàn tranh, giống như một nho sĩ không thể trò chuyện với thổ phỉ. Cô cũng không nghe được âm điệu của tiếng đàn, chỉ có gương mặt thanh tú sáng ngời của anh bên ánh sáng mờ nhạt là in sâu vào tâm trí cô.
Anh là nhân vật chính trên sân khấu, nhưng dưới khán đài, anh lại là nhân vật chính duy nhất trong lòng cô.
Bàn tay trắng như tuyết, đôi môi tươi mới và mái tóc đen dày của một người đàn ông. Anh ngồi bên trái, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước. Cô lén lút đo khoảng cách bằng ánh mắt, chỉ cần ba nắm tay là vai họ có thể chạm nhau.
Lúc đó, giá mà cô hiểu sớm hơn thì tốt biết bao.
Với Giang Mạn, một dây đàn tranh còn có sức hút hơn cả tình cảm của cô.
“Cảm ơn.” Anh nói.
Vậy nên, anh bỏ mặc cô lại ngay khi buổi biểu diễn kết thúc, điều này vừa nằm ngoài dự đoán cũng vừa trong tầm suy đoán của cô.
Bị bỏ lại trước cửa nhà hát giữa dòng người đông đúc, bị vai chạm qua rồi bị vai chạm lại. Cô nhìn bóng lưng anh dần biến mất trong đám đông mà chẳng hề quay đầu như thể từ đầu đến cuối anh chỉ đi một mình. Cũng đúng thôi, trong suốt buổi tối, họ chỉ nói với nhau không quá năm câu và phần lớn là cô cố gắng tìm chuyện để bắt chuyện, còn anh thì hờ hững, lúc đáp lúc không.
Đột nhiên, Lộ Nhu nhận ra rằng một câu “cảm ơn” nghe còn lạnh lùng hơn cả một lời xua đuổi.
Bị ngó lơ, bị lợi dụng thì cô có thể giả vờ thản nhiên, bảo rằng “ai cần thì người nấy dùng”.
Nhưng khi ngồi một mình trên chiếc xe buýt ở hàng ghế cuối cùng, vé vẫn còn trong tay, cô mới nhận ra đây chính là một vết thương.
Một vết thương rất nhỏ, tưởng như không đáng gì nhưng theo thời gian, thỉnh thoảng lại nhói đau, rồi lại đau nhói.
Trời đổ mưa, những hạt mưa dày đặc rơi không ngừng.
Mùa hè năm nhất, cô theo ba mẹ về quê, đến ba ngày trước khi năm hai khai giảng mới trở lại thành phố.
Cô nhắn tin rủ Bạch Giang đi chơi nhưng cô ta bảo bận nên từ chối. Thế là Lộ Nhu đành tự mình đến quán cà phê sách mới mở.
Cô chọn hai cuốn sách, một cuốn tản văn và một cuốn ŧıểυ thuyết, sau đó gọi thêm một ly trà sữa việt quất rồi ngồi vào góc cuối sát tường, tận hưởng làn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào. Cô đắm chìm trong từng dòng chữ, từng cấu trúc của câu từ.
“Ngồi ở đâu?”
Một giọng nói từ phía xa vang lên, là một giọng quen thuộc cô từng nghe qua.
Lộ Nhu ngẩng lên, đưa mắt lướt qua rồi nhanh chóng cụp xuống. Cô vội giơ cuốn sách lên, giấu mặt mình sau những trang giấy.
“Bên kia đi.”
“Được.”
Đó là một góc rất xa cô ở khu vực thứ hai, phải qua một khúc quanh. Cô ngồi ở khu vực đầu tiên, dù có xoay mắt đến 360 độ cũng không thể nhìn thấy họ.
Cô khuấy ly trà sữa bằng ống hút, dòng nước xoay tròn tạo thành một xoáy nước, dường như tâm trí cô cũng đang quay cuồng không ngừng.
Bạch Giang từng là bạn cùng bàn với anh hồi cấp ba, sau khi cô ta học lại một năm thì họ vào cùng trường. Kể từ khi gia nhập câu lạc bộ cầu lông, cô ta đã trở nên xa cách, và rồi còn vé, còn đàn tranh, còn…
Cô khẽ nhấp một ngụm nước. Đột nhiên, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng. Cô chẳng qua chỉ là một cái cớ hợp lý để anh tiếp cận người khác.
Cô không thể ngồi lại nơi này thêm một giây nào nữa.
Thế là cô lao ra khỏi cửa, chỉ vô thức ngoảnh đầu lại rồi đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt cô không rời khỏi tấm kính, nhìn hai người họ bên trong.
Từ trên cao nhìn xuống, ba người họ tạo thành một tam giác dài và hẹp.
Con người phải có làn da mới có thể chậm cảm nhận cơn đau. Nhưng lúc này cô như bị lột da, thần kinh trần trụi phơi ra dưới ánh sáng. Một cơn gió, một tiếng động nhỏ cũng khiến cô đau đớn tột cùng.
Giang Mạn, tại sao anh lại rót nước cho cô ta? Tại sao ánh mắt anh lại dịu dàng đến thế? Tại sao cô ta lại khiến anh sẵn lòng nói chuyện hơn em? Tại sao em lại phải hỏi những câu hỏi ngu ngốc như vậy? Em chẳng qua chỉ là một trong vô số người ngưỡng mộ anh mà thôi. Lộ Nhu quên mất rằng lúc này trời đang mưa.
Đến khi cô tỉnh táo nhận ra mình không nên đứng dưới mưa nhìn người khác tình tứ, khi trở về nhà cũng đã bị cảm lạnh.
Tối đó, mẹ bảo cô ngâm chân để giải cảm, cô đi đổ nước nóng vào chậu. Nhưng khi đang bê chậu nước, cô bỗng ho dữ dội, lồng ngực đau rát. Đôi tay không giữ được thăng bằng khiến chiếc chậu rơi mạnh xuống sàn, nước bắn tung tóe.
Cô ngẩn người nhìn chiếc chậu, nhìn vũng nước trên sàn, rồi đột nhiên ngồi thụp xuống, lấy tay che đôi mắt đang cay xè.
Cơn đau trong lòng cũng giống như vũng nước đó, cứ chảy mãi, chảy mãi rồi lan ra khắp nơi.
Cô ho không ngừng, mỗi cơn ho như xé nát cô thành hàng vạn mảnh.
Lộ Nhu mua một chiếc rèm cửa rất dày, kéo lên là không còn thấy những điều vụn vặt bên ngoài nữa.
Những bộ đồ trắng giản dị được cô nhét hết vào góc sâu nhất của tủ quần áo. Cô nhuộm tóc thành màu hồng khiến mẹ lại phải mắng cô một trận. Cô rút khỏi câu lạc bộ cầu lông, cũng chẳng còn lau cửa sổ nữa, sách thì đem bán cho đồng nát và cũng xóa luôn cả lớp học đàn tranh.
Cô không còn cố ý xuất hiện ở những nơi có thể gặp anh nữa.
Cô tránh anh như thể anh là thiên thạch đáng sợ nhất, cô tự mình vật lộn trong một cơn bão nội tâm.
Đôi khi, Bạch Giang nói có bạn mời cô ta đi ăn nhưng chỉ có hai người, cảm giác không thoải mái nên muốn kéo Lộ Nhu đi cùng.
“Nam à?”
“Ừm…”
“Là người đã tặng chị vé phải không?”
Bạch Giang cúi đầu, không giấu được vẻ ngại ngùng: “… Là anh ấy.”
Lộ Nhu cố gắng nhếch một bên khóe môi: “Thế chị còn sợ gì nữa? Lần đầu lạ lẫm, lần sau quen thuộc. Rồi chị cũng phải có lúc gặp riêng anh ấy mà.”
“… Ừ… Nhưng…” Bạch Giang ngập ngừng, không nói hết câu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Tối chị có về ký túc xá không?”
Bạch Giang khó hiểu: “Tất nhiên là phải về chứ.”
Lộ Nhu bảo cô sẽ đến thư viện đọc sách, chúc cô bạn của mình sớm thành đôi với anh.
Bạch Giang vui vẻ thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị đi ra ngoài: “Lộ Nhu, sau này nhất định chị sẽ giới thiệu em với anh ấy. Anh ấy thực sự là một người rất tốt.”
Tốt với chị, tất nhiên rồi.
Cô cắn chặt răng, cố nén một tiếng đáp yếu ớt từ sâu trong cổ họng: “Ừ.”
Nói là đi thư viện nhưng cô lại vội đến mức quên cả mang thẻ sinh viên. Thế là đổi ý, tìm một quán trà sữa bất kỳ và ngồi vào một góc khuất, ngẫm nghĩ rất lâu. Cô nghĩ về sự khởi đầu và cả sự kết thúc, nghĩ về mọi thứ.
Cứ như thế, cô dùng mọi cách để tránh mặt anh.
Suốt cả một học kỳ, cô không gặp lại Giang Mạn thêm một lần nào nữa.