Sẹo Ánh Trăng

Chương 6: 

Trước Sau

break
Bầu trời tối nay thật lạ lùng và cao vời vợi. 
Có lẽ chỉ là ảo giác của cô sau khi uống bốn chai bia. 
Sau buổi tiệc, cô lại vội vàng đến buổi tụ họp đồng hương. Họ mời nhau một câu, cô một câu, không khí vô cùng sôi nổi. Cô cũng phát điên mà chơi trò oẳn tù tì uống rượu cùng một chàng trai. Uống càng nhiều thì cảm giác tê liệt càng tăng, trong cơ thể còn có một bóng tối không thể xua tan. 
Thứ bóng tối ấy khao khát được phát tiết một cách hoang dại, muốn va chạm, muốn hủy hoại. 
Người uống rượu thường khuếch đại cảm xúc sinh học, rất cần một nơi để giải tỏa. Vậy nên mới sinh ra loạn tình, bạo lực, mạo hiểm và những hành động táo bạo vượt ngoài sự kiềm chế. 
Lộ Nhu đã uống đến mơ màng, trong bụng cảm giác như có một luồng bóng tối đang rục rịch. 
Cô uống hai chai sữa chua để bảo vệ dạ dày, sau đó nhai thêm vài viên kẹo trái cây để xua bớt mùi rượu trong miệng. 
Lần này, cô thật sự không cố tình sắp đặt gì cả. 
Ai lại muốn để người ấy thấy bộ dạng say khướt ngốc nghếch của mình chứ? 
Ngồi trên ghế trong khu dân cư, cô chống khuỷu tay lên thành ghế, mu bàn tay tựa vào thái dương, cố gắng giảm bớt cơn say. 
Anh xuất hiện, cũng mặc chiếc áo màu xám giống cô. 
Lần này anh lên tiếng trước: 
“Thật trùng hợp.” 
Sau lần cứu mèo và gặp gỡ, cô đã không gặp được anh trong một thời gian dài. Anh không trả lời tin nhắn, câu cuối cùng chỉ là: “Cảm ơn.” 
Thậm chí còn lạnh nhạt hơn lần đầu gặp mặt. 
Chỉ vì cô vô tình chạm vào tay anh sao? 
Nhìn anh kìa, lại định rời đi, một nụ cười qua loa, không muốn có thêm chuyện gì xảy ra nữa. 
“Anh…” Cô vẫn chưa tỉnh hẳn cơn say: “Đợi một chút.” 
Anh dừng lại: “Sao vậy?” 
Ừm… 
Cô lắc đầu, nói: “Để em nghĩ ra rồi sẽ nói với anh.” 
“… Vậy tôi đi trước đây.” Anh vẫn nói với giọng nhã nhặn, nhẹ nhàng. 
“Anh!” 
Anh lại dừng lại, lịch sự nhưng xa cách: “Muộn rồi, em không về nhà sao?” 
Cô đứng lên, quên mất phải cố tình giả giọng nên buột miệng nói bằng chất giọng ngọt ngào như trẻ con: “Mẹ em sẽ mắng mất.” 
Giang Mạn nghe thấy giọng thật của cô thì hơi khựng lại. 
Giọng nói này mềm mại nhưng không ngấy, dịu dàng mà đầy nũng nịu. Người đàn ông bình thường nghe thấy sẽ vừa muốn nâng niu cô, vừa muốn làm cô đau, muốn vén làn tóc ướt của cô sang một bên, để cô chầm chậm kêu lên, kêu mãi, kêu đến khi uất ức mà bật khóc. Rồi trong từng nhịp thở, người đàn ông sẽ thương cô, thương cô cả trăm lần, cả ngàn lần. 
Nhưng anh lại không hề có chút suy nghĩ khác thường nào, chỉ giữ nguyên sự bình thản: “Em uống rượu à?” 
“Một chút thôi. Em thực sự rất tỉnh táo.” 
Cô nghiêng đầu nhìn vào cột đèn đường bên cạnh cánh tay rồi từ từ ngẩng lên, im lặng một lúc: “Nhưng… Hình như em đã làm một chuyện sai lầm khủng khiếp.” 
Dưới ánh đèn, cô nhìn anh với ánh mắt u buồn: “Anh có cách nào giúp em sửa chữa không?” 
Anh ngẩng lên: “Hả?” 
Lộ Nhu cúi mặt xuống lộ vẻ nghiêm túc, cô móc điện thoại ra, giọng nói khẽ run rẩy. 
“Vừa nãy…” 
Cô không ổn định được cảm xúc: “Không biết làm sao, rồi… Rồi em phát hiện mình đã gia hạn gói thành viên Tencent giá 45 đồng.” 
“Hẳn 45 đồng, mà còn là thành viên Tencent nữa… Phải làm sao đây…” 
Giang Mạn liếc nhìn kẻ say, ngón trỏ gạt nhẹ tóc mái, trong vẻ thanh tú lại lộ chút ngang tàng: “Tôi không làm phiền em nữa.” 
Rồi anh xoay người bước đi, được ba, bốn bước. 
Cô nhẹ nhàng gọi tên anh: “Giang Mạn.” 
Người ta thường nhạy cảm với tên của mình. Anh vô thức ngoảnh lại nhìn cô. 
Do chóng mặt nên cô ngồi bệt xuống đất, cả người uể oải như một chú mèo con bị vứt bỏ đang phát ra những âm thanh ậm ừ trong cổ họng và ánh mắt long lanh ngước nhìn, nhưng gương mặt lại không chút biểu cảm, vừa đáng thương lại vừa ngoan hiền. 
“Em đã giúp anh tìm mèo mà…” Không phải cô muốn uy hiếp, chỉ là thấy tủi thân. Rượu làm cô mềm yếu: Anh cứ thế bỏ em mà đi à? 
Giang Mạn nhìn cô thật lâu, cuối cùng nghĩ đến con mèo, lòng anh cũng mềm nhũn. 
Anh gọi cô như gọi mèo con: “Lại đây đi.” 
Cô loạng choạng đứng dậy, chập chững bước đến trước mặt anh. 
Suốt quãng đường Giang Mạn đưa cô về nhà, cô ngã đến tám lần, khi thì vô tình, khi lại cố ý. 
Cuối cùng, sợ cô lại ngã, anh chỉ còn cách dùng hai ngón tay cẩn thận nhón lấy một góc tam giác nhỏ nơi tay áo của cô. 
Giang Mạn. 
Em không về nhà đâu. 
Cô lại giở trò: “Em muốn dẫn anh đến một nơi.” 
Đó là một khu vườn rộng lớn không có ai trông coi. 
Những đóa hoa lá xum xuê, khu vườn trông như một vực sâu thăm thẳm dưới bầu trời đêm. Nhìn xuống, các màu sắc khi ẩn khi hiện trong màn sương đen, ánh sáng mờ ảo lấp lánh xuyên qua lớp sương khiến lòng người xao xuyến. 
Cả hai đứng cạnh nhau. 
“Anh đừng lo, em đến đây mấy lần rồi. Nhiều người cũng đến, chứng tỏ nơi này chỉ là một khu vườn công cộng không có chủ thôi.” 
“Nhưng có lần em không may giẫm nát một gốc hoa, thế là lại lén trồng lại một gốc khác. 
Trồng xong mới nhận ra loài hoa hơi khác nhau…” 
“Rồi em tìm hiểu, hóa ra giá của bản chính hãng lên đến…” Cô chợt buồn bực: “Thế là giờ em vẫn đang dành dụm tiền…” 
Rượu khiến cô nói không ngừng: “May mà không có chủ, cũng không ai thấy, nếu bị bắt tại trận thì chắc sẽ xấu hổ lắm.” Giang Mạn từ từ nhìn cô. 
“Tôi chính là chủ nơi đây.” 
“…” 
Lộ Nhu lén lút liếc anh: “Ừm…” 
“Loài lan Thần Sơn nhân tạo giá sáu mươi ngàn.” 
“Cây hoa này á?” 
“Là tôi trồng.” 
“Sao… Sao anh không mang nó đi thờ cho rồi? Lại còn không xây hàng rào…” Giọng cô càng nói càng nhỏ. 
Anh nhướng mày: “Tại sao phải làm vậy?” 
Dường như anh đang ngầm nói rằng: Mọi người đều biết anh có một khu vườn tư ở đây. Với lại, đây chỉ là chuyện nhỏ. 
… 
Cô chậm rãi cúi đầu: “Xin lỗi.” 
“Không sao. Em cũng đã cứu mèo của tôi.” Anh cười nhạt. 
“Coi như huề nhau rồi.” 
Lời đó như một bức tường nặng nề được dựng lên giữa anh và cô. 
Một bông hoa trị giá hàng chục ngàn đồng, dẫm lên thì cũng đã dẫm rồi. Mấy tháng lương của cô thậm chí còn không đủ để bồi thường một cánh hoa nữa. 
Lộ Nhu chợt cảm thấy vô cùng khó chịu, nỗi tự ti về vật chất khiến cô vô thức thấp đi một bậc. Tệ hơn nữa là cô còn đang say mê anh. 
Trong những tháng năm say mê ấy, cô yêu màu xám vì anh thích nó, thích ngủ trưa vì anh thích, yêu mèo, yêu Cao Sơn Lưu Thủy, yêu Hán Cung Thu Nguyệt, yêu mọi điều mới mẻ liên quan đến anh. Đó là một quá trình cô lột da bóc xương, quyết tâm sửa đổi chính mình để trở thành phiên bản mà anh yêu thích. 
Trăng xuyên qua mây, thoảng trong không khí là mùi cỏ nhè nhẹ, mọi giác quan của cô đều hướng về phía Giang Mạn. 
Cô nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát anh. 
Tối hôm đó, ánh trăng và đèn đường phủ lên người anh. Cô không cố tình nhìn đôi môi anh nhưng hơi men vẫn còn vương vấn. 
Chính đôi môi anh vô tình mở ra. Đôi môi ấy ngây ngô thuần khiết, chưa từng có ai chạm tới. Nó hơi hé mở, ánh lên sắc hồng nhạt như đang chờ đợi một ai đó cướp đoạt và xâm chiếm. 
Giang Mạn trông có vẻ hơi mệt, gió đêm thổi mái tóc anh khẽ lay động, đôi mắt hơi cụp xuống mang một vẻ thanh tú mà lười nhác. Anh như bước ra từ một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ, hoàn hảo đến từng chi tiết, hài hòa với màn đêm. 
Anh đứng đó không lời nhưng đầy sức mê hoặc, làm dấy lên trong cô những xúc cảm khó cưỡng. 
Một buổi tối bình thường bỗng trở nên phi thường. 
Người con trai đẹp đẽ giữa màn đêm, đẹp đến mức khiến người ta muốn chiếm hữu anh. 
Bóng tối trong cô điên cuồng quẫy đạp nhưng không thể thoát ra. Cô cảm thấy bứt rứt đến mức muốn mất kiểm soát. Sự hưng phấn làm cô không thể giữ bình tĩnh. Có những suy nghĩ vô thức nảy lên khiến cô không sao kiềm chế nổi. 
Sự im lặng kéo dài thật lâu. 
Lộ Nhu đột ngột cất giọng khẽ khàng: “Em là một cây mầm đậu.” 
Giang Mạn nghĩ cô lại nói nhảm nên chỉ liếc cô một cái: Trông cô rất ngoan ngoãn, dù say nhưng vẫn dịu dàng, không làm loạn. Bề ngoài vẫn là một học sinh gương mẫu đúng mực. 
Cô đi vòng qua anh, anh không hiểu cô định đi đâu. 
Giang Mạn hỏi: “Em đi đâu vậy?” 
Lộ Nhu đáp: “Em muốn trở về với đất.” 
“…” 
“Em muốn đào hố chôn mình. Đợi đã, em phải đi tìm cái xẻng…” 
Lần đầu tiên Giang Mạn cảm thấy đau đầu, anh càng muốn mặc kệ cô mà xoay người bỏ đi. 
Giang Mạn nói: “Đừng đi lung tung.” 
Cô ngoan ngoãn gật đầu. 
Giang Mạn: “Lại đây.” 
Thế là cô từ từ tiến về phía anh. 
Cô gái say này, nói đi tìm xẻng nhưng lại chạy vào một nhà kho bỏ hoang. Trong căn phòng tối không có đèn, cô chẳng tỏ ra sợ hãi, còn đi sâu vào bên trong. 
Ánh trăng yếu ớt chiếu qua song cửa sổ bị cắt thành từng mảng nhỏ, vương vãi trên nền đất. 
Cô bước đi trên ánh trăng, đôi mắt dịu dàng mở to, ngoan ngoãn nghe lời anh. Sự mềm mỏng ấy khiến người ta cảm thấy dù có điều khiển hay ra lệnh cho cô thế nào cũng đều được. 
Giang Mạn chỉ muốn cô về nhà. 
Trong ấn tượng ít ỏi của anh, cô gái này ít nói, tính cách hướng nội, ăn mặc giản dị, trông hiền lành và dịu dàng, có vẻ như rất dễ bị người khác dẫn dắt. 
Vì vậy, anh bảo cô đi ra ngoài, đứng đợi ở cửa. 
Cô lại không chịu đi: “Ra ngoài lạnh lắm.” 
“Hửm?” 
Cô chỉ vào góc phòng: “Ở đây ấm hơn này.” 
Tiết trời tháng giêng lạnh giá. Nghĩ cô sợ lạnh nên mới đang tìm một góc khuất gió, Giang Mạn đành bước về phía cô. 
Đó là góc sâu nhất trong kho, tối đến mức yên tĩnh đến rợn người như thể mọi nguy hiểm đang âm thầm ẩn nấp. Bóng tối ấy đáng sợ nhưng cô lại không hề sợ hãi. Giang Mạn chợt thấy bất an. 
Anh dừng lại, nói không nhìn thấy cô. 
Cô lập tức tiến sát, hơi thở phả lên cổ anh: “Đàn anh ơi, em chợt nhớ ra một việc.” 
Anh ngẩn người, lùi lại vài bước: “Em nói đi.” 
“Trường yêu cầu làm một khảo sát về mối quan hệ giữa giới tính và cảm xúc.” 
Anh im lặng chờ cô nói tiếp. 
Trong bóng tối, giọng cô gái cất lên đầy nghiêm túc: “Anh vẫn còn giữ nụ hôn đầu chứ?” Giang Mạn ngẩng đầu nhìn. 
Ngữ điệu của cô rất nghiêm trang, không hề mang chút ý đùa cợt nào: “Đây là để khảo sát mức độ thân mật giữa nam nữ ở các năm đại học khác nhau. Hiện em đã thu thập được dữ liệu từ sinh viên năm hai, nhưng nếu có càng nhiều mẫu thì càng tốt. Nếu không hoàn thành thì giáo viên sẽ đánh trượt em.” 
“Em thiếu mẫu sao?” 
“Vâng.” 
“Thiếu bao nhiêu?” 
Cô nghĩ một chút: “Nói chính xác thì anh là người đầu tiên.” 
Giang Mạn chưa bao giờ nghi ngờ cô có mục đích gì khác, giọng anh thành thật: 
“Nụ hôn đầu, ý em là gì? Là kiểu hôn mở môi sao?” 
Hôn mở môi? 
Lộ Nhu chậm rãi tiến gần anh hơn, hơi thở dần nóng lên nhưng giọng vẫn cố giữ bình tĩnh: “… Ý em là, đàn anh, anh đã từng hôn một cô gái nào chưa?” 
Anh suy nghĩ một chút: “Chưa.” 
Rồi anh định hướng dẫn cô làm bài tập: “Làm khảo sát kiểu này em phải nhớ rằng…” Anh bị cô đẩy ngã. 
Đột ngột đến mức không kịp phản ứng. Đôi môi anh lập tức bị chiếm đoạt, một mùi kẹo trái cây tràn ngập nơi chóp mũi. 
Cô còn đưa đầu lưỡi ra khẽ liếʍ. 
Thoang thoảng vị cà phê. 
Anh khẽ run lên, hơi lạnh chạy dọc sống lưng. 
Thời gian dường như chậm lại, gần như ngừng trôi. Lộ Nhu tập trung mọi cảm giác để cảm nhận từng chi tiết của cơ thể người đàn ông phía dưới. 
Đôi môi ấy mềm mại, mỏng manh, mang chút lạnh nhạt. Chúng thoang thoảng hơi thở nhẹ nhàng của một người đàn ông vừa dịu dàng lại vừa đầy cám dỗ. 
Cô đè lên anh, áp sát vào người anh, cọ xát với lồng ngực anh và cảm nhận hướng cơ bắp của anh. Đây là nhiệt độ, vóc dáng và độ rắn chắc của một người đàn ông trưởng thành, hương vị chín muồi khiến anh càng thêm cao lớn. Trên cổ anh thoang thoảng một mùi hương nhạt, pha chút mùi Black Opium. 
Cổ họng cô đã khô rát như bị thiêu đốt. 
Giang Mạn… 
Nụ hôn đầu là của cô. Đôi môi anh là của cô. Anh đã khiến cô trở thành một cô gái hư hỏng. 
Tiếng con tim anh vẫn đều đặn như thường, còn tim cô thì như sấm trời rền vang. 
Cô cảm thấy nụ hôn đó kéo dài đến nửa giờ nhưng thực tế chỉ trong một giây. 
Kiểu người như anh, dù không thể kháng cự hoàn toàn trước sắc dục nhưng luôn cân nhắc kỹ lưỡng, cẩn thận tránh né, rất khó để mất kiểm soát. 
Vì vậy, chẳng mấy chốc, Lộ Nhu đã bị anh dùng sức đẩy ra đến mức ngã xuống đất. 
Giang Mạn cau mày, rõ ràng lộ ra sự phản cảm: cô đã dùng vẻ ngoan ngoãn để lừa dối anh, cô đã dụ dỗ anh. 
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng nhưng sự mất kiên nhẫn và khinh thường trên mặt anh càng thêm rõ rệt. 
“Em về đi.” 
Khi Lộ Nhu tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ. 
Cô đã quên hầu hết những gì đã xảy ra vào tối qua. 
Ngay cả vé buổi biểu diễn đàn tranh mà cô đã vất vả tranh được đến rạng sáng cũng không thể tặng đi được. 
Ngày hôm sau, cô gặp lại Giang Mạn trên đường. Không để ý kỹ biểu cảm của anh, cô đã mời anh đi xem buổi biểu diễn: “Thầy này quá hiếm gặp, ngàn vàng khó mua một tấm vé.” 
“Không cần.” 
Giang Mạn đáp: “Tuần trước tôi vừa mời ông ấy đến nhà tôi rồi.” 
Ồ… 
Lúc này cô mới nhìn kỹ anh, nhận ra anh lạnh nhạt hơn trước nhiều, ngay cả một nụ cười xã giao cũng không còn nữa. 
“Hôm qua…” Cô thăm dò hỏi. 
Giang Mạn nhìn cô trong trang phục nhã nhặn, lại nhớ đến hành động quá trớn của cô tối qua. 
Anh không nói gì, chỉ lướt qua cô, đôi chân dài đầy kiêu ngạo dễ dàng bỏ xa cô. 
“Giang Mạn…” Cô không hiểu thái độ của anh. 
Giang Mạn dừng bước. 
Anh nói: “Em thích tôi sao?” 
Rồi anh lại dứt khoát nói: “Tôi không thích em.” 
Lộ Nhu im lặng nhưng từng thớ thịt trên cơ thể cô như vỡ vụn. Cô bất lực đứng đó nhìn bóng anh xa dần với sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. 
Về nhà, cô nghĩ mãi, định nhắn tin cho anh. 
Cô nhìn điện thoại, gõ rất nhiều chữ rồi lại xóa đi, sau đó nhấn gửi. Cô nhìn màn hình điện thoại thật lâu, rất lâu rồi từ từ úp máy xuống, đắp chăn kín đầu. 
Cô tự hỏi: Mình thể hiện rõ ràng như vậy sao? Tối qua mình uống say đã làm chuyện gì không nên làm? Cô bực bội vì bản thân luôn bị mất trí nhớ mỗi khi say. 
Cô nghĩ đến chàng công tử cao quý kia, người luôn bình thản trước mọi điều. Liệu có ngày nào anh sẽ cầu xin hay lâm vào cảnh khốn đốn không? 
Bàn tay cô vẫn run rẩy mất kiểm soát, điện thoại bị ném ra xa. 
Cô không thể gửi được tin nhắn nào. 
Bởi vì khi nhấn gửi, tin nhắn ấy sẽ xuất hiện biểu tượng màu đỏ. 
Vì Giang Mạn đã xóa cô khỏi danh bạ. 
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc