Lộ Nhu ủ ê suốt ba ngày, nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Cô liếc nhìn bức tường, trên đó là một bức ảnh in màu mờ nhòe của một người đàn ông chơi đàn tranh, vẫn còn dấu vết của nước. Cô ấm ức: Anh thực sự quên em rồi à? Anh nghiêm túc đấy chứ? Khi em còn đang dằn vặt đến sống dở chết dở?
Cơn giận ấy cộng thêm cảm giác tươi mới khi gặp lại anh khiến ngọn lửa đã tắt ngúm từ lâu trong cô bùng lên trở lại. Trong cơn xúc động, tối hôm đó cô chậm rãi đi đến nhà anh rồi hối hả bấm hai lần chuông cửa.
Không ngờ chính Giang Mạn ra mở cửa, gương mặt lộ vẻ hơi mệt mỏi. Anh chậm rãi ngước lên nhìn cô: “Chào em.”
Cô chỉ nhìn thẳng phía trước, vờ như ngắm cảnh: “Em là Lộ Nhu đây.”
Anh hơi nghiêng người, nhưng ngay sau đó lại đứng thẳng lại: “Có chuyện gì không?”
“Anh còn nhớ buổi hòa nhạc mà chúng ta đã cùng xem không?”
Cô khoanh tay trước ngực, chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc anh hoàn toàn quên mất.
Giang Mạn đưa tay xoa nhẹ thái dương, giọng nói chậm rãi: “… Ừm.”
Nhớ cái lần anh còn hỏi tôi là ai chứ gì?
Lộ Nhu bực bội giơ tay lên: “Anh quên chưa trả tiền vé cho em.”
Cô nhìn anh một cái rồi lập tức cúi đầu, cảm giác giận đến mức phải nói dối, phải “trả đũa.”
“Lần đó không phải em mời anh đâu, chúng ta chia đôi tiền mà.”
Cánh cửa mở rộng thêm chút nữa, Giang Mạn hơi cúi đầu, giọng nói của anh thêm mềm mại: “Em vào đi, tôi lấy tiền trả cho em.”
Lộ Nhu sững người: Anh ấy vừa mời mình vào nhà anh ấy sao?
Hai tai cô nóng lên. “À… Ờ…”
Cô vốn chỉ nghĩ không gặp được người thì lấy chút tiền an ủi cũng được, hoàn toàn không nghĩ đến việc bước vào nhà anh.
Cô liếc nhìn sau gáy anh một cái.
Thôi được, thật ra thì cô cũng muốn vào.
Từ nhỏ, bà nội của Giang Mạn đã dạy anh về lễ nghi và phong thái. Ngoài việc luôn giữ sự chừng mực và lịch thiệp, bà còn dạy anh cách đối nhân xử thế phải bao dung, tôn trọng và thân thiện. Những điều đó từ lâu đã trở thành một phần trong bản chất của anh.
Chẳng hạn: Nếu có khách đến tận nhà thì anh tuyệt đối không để họ phải chờ ngoài cửa, mà còn phải mời vào và rót một ly nước mời khách.
Vì vậy, vừa đi anh vừa hỏi: “Em muốn uống trà hay nước trái cây?”
Cô buột miệng chọn một loại rồi rón rén bước theo sau.
Anh nói rằng lúc đó về nhà mới nhớ ra phải chuyển khoản nhưng cô lại không đồng ý kết bạn để anh gửi tiền.
Lộ Nhu ngượng ngùng cúi đầu, tay nghịch tóc mai. Thực ra lúc ấy cô đã cho anh vào danh sách đen: “Sau đó, hình như em đã cố ý tránh mặt tôi. Xin lỗi, rồi tôi quên mất luôn.”
Cô khựng lại, giọng lí nhí yếu ớt: “… Em không tránh anh.”
Giang Mạn nghiêng đầu, liếc nhìn mái tóc hồng của cô: “Em thay đổi nhiều quá, mấy hôm trước tôi không nhận ra.”
Cô lại ngừng lại, ngón tay vô thức xoắn nhẹ phần đuôi tóc, nghe anh giải thích rằng không phải quên mà là không nhận ra, trong lòng cô lại bùng lên một ngọn lửa âm ỉ.
Khóe môi cô khẽ nhếch một chút, giọng điệu bình thản: “Vậy mấy ngày nữa em nhuộm lại nhé…”
Rồi cô nhanh chóng bổ sung: “Là mẹ em bắt thế.”
Giang Mạn không nói gì.
Vẫn là ban công ấy, cô ngồi không yên. Anh bảo sẽ vào bếp lấy nước nhưng mãi chẳng thấy quay lại.
Cô gọi vài tiếng mà không có phản hồi.
Gọi thêm mấy tiếng nữa, chỉ nghe loáng thoáng vài lời lẩm bẩm chứ vẫn không thấy ai. Cô đành đánh liều bước vào cửa xem tình hình.
Vừa bước vào là một hành lang dẫn đến phòng khách rộng lớn. Đó là cảm giác duy nhất của cô.
Không gian này rộng lớn đến mức khiến con người trở nên nhỏ bé. Trên tường, trên trần nhà là những bức họa tinh xảo, đèn chùm xa hoa, cầu thang xoắn cao vút lên không thấy điểm dừng. Nội thất sang trọng, tủ rượu cao, kệ sách, tủ trưng bày… Tất cả đều khiến cô choáng ngợp.
Cô ngẩng đầu rồi xoay một vòng, cảm giác mình bị nhấn chìm trong không gian to lớn nhưng không hề rối rắm này. Tông màu xám và trắng chiếm ưu thế, vừa tinh tế vừa lạnh lùng, vừa sáng sủa lại thoáng nét âm u.
Đi qua một hành lang ngắn nữa thì đến một phòng khách nhỏ. Nhìn vào đã thấy Giang Mạn nằm trên ghế sofa, sắc mặt tái nhợt.
Cô có chút lúng túng, vội chạy lại gần.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh khó khăn mở mắt, cố gắng giữ mình tỉnh táo.
Anh chống khuỷu tay lên ghế sofa, ngồi dậy một cách thận trọng, giọng khàn khàn: “Xin lỗi, dì giúp việc trong nhà nghỉ việc rồi. Dạo này tôi chưa tìm được người mới. Có lẽ hôm qua luyện tập ngoài sân quá lâu nên hôm nay bị sốt.”
“Để em giúp anh lấy thuốc nhé?”
Anh lắc đầu: “Tôi uống rồi.”
“Vậy anh cứ nằm đây, em đi lấy chăn cho anh nhé?”
Anh trông yếu ớt, gương mặt trắng bệch, giọng mệt mỏi: “Lộ Nhu, tôi không thể nằm ở đây.”
Cô nhìn chiếc sofa dài rộng, chỉ nhìn lớp vải bọc bên ngoài thôi cũng biết nó mềm mại đến mức người nằm lên sẽ lún xuống: “Tại sao không được nằm? Trông thoải mái mà…”
Anh vẫn cứng nhắc giữ nguyên tắc của mình, cố gượng đứng lên: “Sofa chỉ để ngồi chứ không phải để nằm. Tôi sẽ về phòng ngủ.”
Giang Mạn bước đi lảo đảo, không biết nhờ ý chí nào mà anh còn gắng gượng được như vậy. Nguyên tắc của anh khiến anh thà từ bỏ sự thoải mái chứ không phá vỡ nó. Cô theo sát sau lưng, hai tay lúc thì giơ lên, lúc lại hạ xuống đầy lo lắng rồi cùng anh bước vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của anh vô cùng đơn giản, vẫn là tông màu xám và trắng lạnh lẽo, nghiêm túc đến mức chẳng thể nảy sinh chút cảm giác lãng mạn nào. Một chiếc giường, một tủ đầu giường, một chiếc bàn. Bên cạnh giường là một thanh tạ, trên bàn có một cây bút và một tập giấy trắng. Tất cả đều sạch sẽ, tối giản đến mức khiến cô kinh ngạc như đang đứng trong một căn phòng của một người theo chủ nghĩa thanh giáo.
Cô trở nên luống cuống, đứng ngoài cửa không dám bước vào, sợ rằng nếu bước vào sẽ phá vỡ ranh giới của anh, làm hỏng quy tắc của anh. Giống như một con thỏ phát hiện mình đang đối diện với một con chim săn mồi trong hang, cô nép sát vào khung cửa, thò đầu vào rồi vội rụt lại, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Đột nhiên, cô tự hỏi: Tại sao trong phòng không có tủ quần áo?
Sau này cô mới biết, bản thân căn phòng chính là tủ quần áo của anh, còn anh có cả một phòng thay đồ riêng.
Giang Mạn chậm rãi leo lên giường. Dù đang bệnh nhưng anh vẫn giữ phong thái đúng mực.
Lộ Nhu hỏi: “Để em rót cho anh ly nước nhé?”
Anh dùng cánh tay che mắt, lắc đầu.
Lộ Nhu thấy anh thực sự khó chịu đến mức không nói nổi một câu, cả người yếu ớt, mỏng manh mà lại đẹp đến nao lòng. Trái tim cô như bị thắt lại, càng thêm thương anh, càng thêm yêu anh.
Cô nói: “Vậy anh muốn gì? Em sẽ đi làm cho anh.”
Anh im lặng một lúc lâu, giọng yếu ớt: “Lộ Nhu…”
Khi nghe, cô chợt nhận ra Giang Mạn lúc bệnh lại có chút trẻ con, vừa ương ngạnh vừa ngây ngô, dù giọng nói vẫn là của một người trưởng thành.
“Tôi muốn ăn cháo, nước nấu cháo nhất định phải lấy từ chai nước trong tủ lạnh. Thêm năm quả kỷ tử là được. À, cháo đừng nấu đặc quá, tôi muốn ăn loãng một chút. Và… Làm nguội rồi hãy đưa cho tôi, cảm ơn.”
“Dì giúp việc đi rồi, cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì.”
Anh hạ tay xuống, ánh mắt mềm mại, yếu ớt nhìn cô: “Được không?”
Ánh mắt đó dường như nấu chảy cả trái tim và tâm hồn cô. Người đàn ông này khi cố ý tỏ ra yếu đuối vẫn quyến rũ như lúc anh đứng trên sân khấu, lộ ra khí chất sắc bén, một sức hút đẹp đẽ và không thể cưỡng lại.
Còn có thể nói gì nữa đây? Làm sao có thể từ chối? Anh như thế, cô nỡ lòng nào nói “không”?
Cô chạy xuống lầu: “Được, để em làm ngay!”
Giang Mạn lúc bệnh rất biết cách hành cô. Lúc thì bắt cô mở nhạc thư giãn, lúc lại bảo kéo rèm rồi lại nhờ xịt nước khử trùng.
Khi Lộ Nhu đi kiểm tra nồi cháo thì anh đã cố gắng chống người dậy thay quần áo.
Phải thay đồ ngủ thì mới được lên giường. Anh cảm thấy đỡ hơn một chút nên nhanh chóng cởi bộ đồ đang mặc, thay bằng bộ đồ ngủ lụa tơ tằm. Nhưng anh không đủ sức để cài hết hàng nút, còn sót lại ba chiếc, anh đành nằm xuống.
Lụa tơ tằm so với các loại vải thông thường đắt hơn rất nhiều vì nó có một đặc điểm không gì sánh bằng: lụa thật sự rất “dưỡng người”.
Loại vải này có cấu trúc tương tự da người, chứa protein và axit amin giúp giữ cho làn da mịn màng, tươi trẻ.
Khi Giang Mạn cúi xuống ăn cháo, qua cổ áo chưa cài nút, Lộ Nhu trông thấy từ bờ ngực trắng trẻo, rắn chắc, xương quai xanh đến vòng eo của anh. Trên bụng là hai hàng cơ bắp săn chắc. Chỉ nhìn bằng mắt thôi, cô cũng nhận ra làn da anh mịn màng đến mức nào.
Sự mờ ảo nửa kín nửa hở của một người đàn ông đầy nam tính toát lên vẻ gợi cảm cùng với ánh sáng trong phòng phản chiếu, vải lụa tơ tằm như phát ra ánh sáng lấp lánh, anh hoàn toàn không ý thức được sự quyến rũ chết người của mình.
Nhìn xuống thấp hơn…
Cô thoáng thấy…
Phần hơi nhô lên…
Lộ Nhu giật mình, nuốt khan một ngụm rồi vội ngẩng mặt lên.
Vừa ngẩng lên, cô thấy anh đang cúi đầu, đôi môi ở ngay trước mắt cô.
Cô nhìn thấy trên môi anh còn đọng lại chút nước cháo, ướt nhẹ. Cô lại cuống quýt nuốt khan thêm một ngụm nữa.
Thấy vẻ mặt cô đầy căng thẳng, Giang Mạn khó hiểu, chậm rãi đặt bát cháo xuống: “Em không sao chứ?”
[Lời tác giả]
Trời ơi! Tui chỉ cần nghĩ đến cảnh sau này hai người họ làm chuyện đó trên ghế sofa. Lúc đầu Giang Mạn không tình nguyện, nhưng sau lại đắm chìm vào cô ấy không thể dứt ra… Tui phấn khích quá!