Sẹo Ánh Trăng

Chương 14: 

Trước Sau

break
Khương Nhân Hải là bạn cùng bàn suốt ba năm trung học phổ thông của Lộ Nhu. 
Lộ Nhu cúi xuống nhặt lại chiếc khuyên tai, nói với Khương Nhân Hải rằng ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ. 
Khương Nhân Hải đáp bằng một giọng thản nhiên: “Tôi cũng đâu phải ngựa.” 
Lộ Nhu bóp lông mày và thở hắt ra một hơi thật dài. Cái tính trẻ con của anh ta thật khiến cô đau đầu. 
Ngày trước, khi Lộ Nhu vừa từ trường trung học cơ sở ở quê thi đỗ vào trường trung học phổ thông trong thành phố thì Khương Nhân Hải là người đã bốc được lá thăm ngẫu nhiên để ngồi cùng bàn với cô. 
Anh ta là kiểu nam sinh nhìn một lần đã biết không phải dạng vừa, hàng mi dài, khóe môi lúc nào cũng nhếch lên một cách bất cần, giả vờ thờ ơ. Khương Nhân Hải được sống trong gia đình giàu có từ nhỏ nên mắt anh ta lúc nào cũng cao hơn đầu, lại có ngoại hình được mọi người tâng bốc nên anh ta luôn thích tự cho mình là nhất, cũng chẳng ngại ngùng mà coi thường người khác. 
Lúc đó, Lộ Nhu mới vào trường, cô để tóc mái dày, quần áo thì do mẹ cô chọn, còn đeo một chiếc ba lô nhỏ in hình ŧıểυ tiên nữ. Nói một cách thẳng thắn thì nhìn cô quê mùa không chịu nổi. 
Điều này khiến cô lập tức trở thành đối tượng làm Khương Nhân Hải cực kỳ khó chịu. 
Từ cửa lớp về đến bàn, anh ta không ngừng nhếch mép. Vừa mới ngồi xuống thì Khương Nhân Hải đã đẩy bàn ra một khoảng rộng để tỏ rõ thái độ: Đồ quê mùa, đừng mơ lại gần làm quen tôi. 
Ánh mắt Lộ Nhu lạnh tanh liếc qua anh ta một cái rồi cô đưa tay ra hai bên mép bàn. 
Khương Nhân Hải hơi cúi đầu nhìn cô đang nắm lấy mép bàn. Cơ thể cô hơi nghiêng về phía anh ta khiến anh ta lập tức bực mình: Cậu ta còn dày mặt muốn ngồi gần mình hơn sao? 
Anh ta vừa há miệng chuẩn bị quát lớn thì thấy cô kéo bàn ra, tạo một khoảng cách còn rộng gấp đôi so với khoảng cách anh ta kéo ra ban nãy. 
Khương Nhân Hải: … 
Mấy câu định nói ngay lập tức nghẹn lại trong họng, anh ta chỉ biết tức tối trong lòng: Cậu… Cậu được lắm! 
Từ đó, mối quan hệ oan gia “Tôi thấy ghét cậu - Kệ cậu, tôi chẳng quan tâm” của hai người bắt đầu và kéo dài đến tận học kỳ hai lớp 11. 
Mãi cho đến khi một sự cố bất ngờ xảy ra. 
Hôm đó, trên đường trở về lớp, có một nam sinh nhờ Lộ Nhu đặt giúp một quyển sách lên bàn Khương Nhân Hải. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều mà tiện tay đặt lên. 
Lúc Khương Nhân Hải từ nhà vệ sinh quay lại, vừa đến cửa lớp anh ta đã trông thấy cảnh đó. Nghi ngờ cô có ý đồ, anh ta lẳng lặng trở về chỗ rồi làm bộ ngạc nhiên hỏi: “Sách gì đây?” 
Lộ Nhu đáp ngắn gọn: “Một nam sinh đưa.” 
“Nam sinh đưa sách cho tôi á?” Anh ta liếc cô một cái, trong lòng nghĩ: Cậu ta lại diễn trò gì nữa đây? Muốn hãm hại mình sao? Mình biết tỏng rồi, quyển sách này mà mở ra thì chắc chắn bên trong toàn những thứ kinh khủng như phân hoặc côn trùng. 
Lộ Nhu không muốn để ý đến anh ta nên lập tức cúi đầu tiếp tục làm bài tập. 
Thời gian cứ thế trôi qua, cô vẫn im lặng, không có biểu hiện gì khác thường. Nhưng ánh mắt của Khương Nhân Hải lại không ngừng bị bìa sách “Orlando” thu hút. Anh ta không nhịn được, hết liếc cô cái này lại liếc thêm cái nữa. Đến giờ ra chơi, cuối cùng anh ta cũng không kiềm chế nổi mà liếc cô lần nữa rồi lén lút lật mở trang đầu tiên. 
Chỉ có hai dòng chữ trên đó. 
Hai dòng khiến tai anh ta đỏ bừng, lập tức gập sách lại rồi quay phắt sang nhìn cô. 
Giọng anh ta đầy kích động, ném quyển sách lên bàn cô: “Đồ nhà quê! Ai cho cậu viết mấy thứ này? Tôi nói cho cậu biết, tôi tuyệt đối không đồng ý!” 
Lộ Nhu đang giải phương trình hàm số chậm rãi quay đầu nhìn anh ta: ??? 
Sau khi nhìn thấy Khương Nhân Hải vừa tức giận vừa xấu hổ bước nhanh ra khỏi lớp, cô mới cầm quyển sách lên xem. Xem xong, cô chỉ biết câm nín: 
Giữa màu tuyết và ánh trăng, 
Cậu là vẻ đẹp tuyệt trần thứ ba. 
Tôi muốn yêu đương với cậu, có được không? 
Nét chữ còn rất giống cô. 
Hơn nữa cậu nam sinh kia quá kích động nên quên không ký tên. 
Thật sự… Choáng. 
Sau đó, cô cố gắng giải thích rằng đúng là một nam sinh nhờ cô đặt sách lên bàn, nhưng Khương Nhân Hải thề sống thề chết không tin rằng có nam sinh nào viết thư tình cho mình cả. Anh ta khăng khăng nói rằng chắc chắn vì cô bị từ chối, thấy xấu hổ nên mới không dám thừa nhận. 
Lộ Nhu: “… Tôi thật muốn chém chết cậu.” 
Khương Nhân Hải: “Cậu xem cậu đi, cậu thích tôi đến mức muốn giết tôi. Đúng là kiểu si tình đến bệnh hoạn.” 
Lộ Nhu: “Bệnh… Có mẹ cậu ý.” 
Anh ta nhíu mày ra vẻ nghiêm túc: “Cậu thầm thích tôi, sao có thể nói bậy với tôi được?” 
Lộ Nhu: … 
Sau chuyện đó, ánh mắt Khương Nhân Hải nhìn cô luôn mang theo ý: “Không ngờ cậu làm bạn cùng bàn với tôi bao năm nay mà tình cảm giấu kỹ đến thế, rõ ràng là luôn âm thầm nhung nhớ tôi mà còn giả bộ không quan tâm. Đồ mặt dày!” 
Nếu lúc nhặt tẩy vô tình chạm tay nhau thì anh ta sẽ lập tức bày ra vẻ mặt “lại muốn đụng chạm tôi” và tự mãn nói: “Cũng không phải không muốn cho cậu chạm vào. Dù sao cậu cũng từng cho tôi chép bài tập nên tôi cho cậu một chút lợi lộc cũng không sao…” 
Lộ Nhu: “Không cần.” 
Khương Nhân Hải: “Hừ, ngoài miệng nói không cần nhưng trong lòng lại khác.” 
Lộ Nhu hít một hơi thật sâu, cô tự nhủ: Nguồn cơn của mọi rắc rối đều đến từ sự tự tin thái quá của anh ta. Mọi lời giải thích của mình đều bị xem là giả vờ. Vậy thì thà im lặng còn hơn. 
Cô không phản bác, cũng chẳng thừa nhận. 
Lộ Nhu cho rằng đó là cách phớt lờ tốt nhất. 
Nhưng Khương Nhân Hải lại nghĩ đó là cách thể hiện sự cam chịu hoàn hảo nhất. 
Cứ thế, mối quan hệ của hai người kiểu “Cậu đang thầm thích tôi - Cậu bị bệnh à?” vẫn tiếp tục kéo dài cho đến đầu năm lớp 12. 
Khương Nhân Hải đã gọi cô là “đồ nhà quê” suốt hai năm rưỡi, cho đến một buổi họp lớp tại quán karaoke vào cuối học kỳ một năm lớp 12. 
Cô không biết người ngồi bên cạnh mình đã đổi thành anh ta từ khi nào. Trong khoảnh khắc đang trò chuyện và uống rượu, cô vô tình nghiêng đầu sang, anh ta cũng đúng lúc quay đầu lại, môi hai người chạm khẽ vào nhau. 
Cô sững sờ. 
Anh ta cũng sững người. 
Giây tiếp theo, Khương Nhân Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cố ý.” 
Lộ Nhu hít sâu một hơi: “Tôi làm sao biết được cậu sẽ quay đầu?” 
Trong ánh sáng mờ tối, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng của Khương Nhân Hải được giấu đi nhưng giọng nói vẫn đầy bực tức: “Mẹ nó chứ, chắc là cậu đắc ý lắm, nói tôi nghe xem cậu chờ ngày này bao lâu rồi hả?” 
Lộ Nhu: ??? 
“Khương Nhân…” 
“Đừng tưởng rằng hôn được tôi thì có thể hẹn hò với tôi.” 
Anh ta lạnh giọng cắt ngang rồi vội vã rời đi. 
Lộ Nhu siết chặt tay, cô nhìn bóng lưng anh ta khuất dần, trong lòng thầm nghĩ: Giết người là phạm pháp, giết người sẽ ngồi tù, giết người sẽ không được ăn lẩu, xiên que, ăn đậu hủ nước đường. 
Đến mười một giờ đêm khi tiệc karaoke đã tan, mọi người mới lục tục ra về. Cô mua một chai nước, đi đến dưới gốc cây gần cửa thì lại tình cờ chạm mặt Khương Nhân Hải. 
Cô vừa ngẩng đầu lên thì anh ta đã lên tiếng: “Được thôi, Lộ Nhu. Tôi miễn cưỡng đồng ý để cậu làm bạn gái tôi.” 
Cô ngớ người, sau đó buột miệng mắng: “Cậu bị bệnh à?” 
Gương mặt anh ta khựng lại, gãi gãi đầu: “Tôi biết câu nói đó làm tổn thương cậu. Tôi chỉ muốn… Xin lỗi. Cậu cứ giận đi.” 
Khi bỏ tay xuống, biểu cảm anh ta lại trở nên dữ dằn hơn. 
Anh ta bóp má cô, lớn tiếng bảo: “Đồ nhà quê! Cậu phải vui mới đúng chứ? Cậu tức cái gì mà lại mắng tôi?” 
Cô hất tay anh ta ra, nghiêm túc nói: “Khương Nhân Hải, tôi thật sự không thích cậu.” 
Anh ta cười, nụ cười như hiểu rõ tất cả: “Tôi biết, cậu đang trả thù vì trước đây tôi đã từ chối cậu.” 
“Đi nào.” Khương Nhân Hải khoác vai cô: “Đừng làm trò trẻ con nữa, tôi đưa cậu về nhà.” 
… 
Sau này khi mẹ cô đến đón cô sau giờ học đã vô tình gọi cô bằng tên ở nhà và để anh ta nghe được. Từ đó, “đồ nhà quê” biến thành “Bé Ngoan”, Khương Nhân Hải còn nói chắc chắn trong lòng cô đang vui lắm. 
Lộ Nhu chỉ biết đảo mắt. 
Cách suy nghĩ của Khương Nhân Hải có vấn đề, dù cô nói gì thì anh ta cũng sẽ bẻ ngược lại thành “Cậu thích tôi, cậu muốn thu hút sự chú ý của tôi”. Kỹ năng tự luyến của anh ta đạt cấp 4A. Trước kiểu người như thế thì Lộ Nhu chỉ còn cách tiếp tục thực hiện chiến lược phớt lờ. 
Nhưng điều tệ nhất là từ lần môi chạm môi đó, Khương Nhân Hải nhất quyết khăng khăng gọi nó là “cưỡng hôn”, anh ta còn dùng chuyện đó để uy hiếp cô: “Nếu cậu không ra đây, tôi sẽ mách mẹ cậu rằng cậu đã cưỡng hôn tôi.” 
Khi đó Lộ Nhu đã gần như sắp ngủ, cô tức giận bước ra ngoài, vừa gặp đã đấm thẳng vào bụng anh ta: “Khương Nhân Hải, tôi sắp ngủ được rồi đó!” 
Anh ta ôm bụng nhưng không hề giận. Đôi mắt Khương Nhân Hải thoáng sáng lên, bởi giọng cô vì ngái ngủ mà mang chút dịu dàng khiến tim anh ta bất giác loạn nhịp, miệng lưỡi khô khốc. Hạ ánh mắt xuống thì anh ta lại thấy đôi môi mềm mại của cô, bỗng như nhớ lại cảm giác ấm áp, tinh tế lần đó, cổ họng càng thêm khô khan. 
Anh ta im lặng quan sát cô. 
Cô đã biết cách trang điểm hơn trước, tóc mái thưa nhẹ nhàng, đường nét gương mặt sắc sảo và rực rỡ. Đây là một vẻ đẹp mà trước đây anh ta chưa từng nhận ra, vừa mạnh mẽ sắc bén, lại vừa tinh tế kiêu sa khiến người khác không dám nhìn thẳng. 
Cô đẹp đến mức khiến anh không kiềm được mà khẽ gọi: “Bé Ngoan…” 
Lộ Nhu cau mày: “Đã bảo đừng gọi tên ở nhà của tôi.” 
Khương Nhân Hải cúi mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi tha thứ cho việc lần trước cậu cưỡng hôn tôi mà không có danh phận.” 
Lộ Nhu ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta, cô cảm nhận được anh ta đang có ý đồ: “… Vậy nên?” 
“Bây giờ tôi cho phép cậu hôn tôi một cách danh chính ngôn thuận.” 
Cô nhếch mép cười: “Thôi, tôi tôn trọng nhân quyền của cậu.” 
“…” 
Anh ta khẽ hắng giọng: “Lộ Nhu, đây là cơ hội duy nhất, cậu đừng có mà hối hận. Đánh mất rồi thì sẽ không còn nữa đâu.” 
Cô khoanh tay, thản nhiên vạch trần anh ta: “Cậu rất muốn tôi hôn cậu đúng không?” 
Mặt anh ta lập tức đỏ bừng: “Nói bậy!” 
Cô gật đầu: “Được, tôi sẽ tôn trọng cậu.” 
Khương Nhân Hải: … 
Trời đã rất khuya lại còn bị gọi ra ngoài mà chẳng nói rõ mục đích, Lộ Nhu ngáp dài: “Tôi vào nhà ngủ đây.” 
Khương Nhân Hải thấy cô thực sự định rời đi, anh  ta vội kéo tay cô lại, sau đó lúng túng lấy từ sau lưng ra một chiếc túi. 
Anh ta nói: “Tôi thấy người ta làm bạn trai đều mua cái này cho bạn gái.” 
Lộ Nhu nhìn vào túi, bên trong là chai nước hoa phiên bản giới hạn và chiếc bánh phô mai tuyết cô thích nhất. 
Cô nói: “Tôi không cần.” 
Anh ta lập tức nhíu mày: “Nếu cậu không lấy thì tôi vứt đi.” 
“Đắt như thế mà cậu vứt làm gì?” 
“Vứt vì không ai cần.” 
“Sao cậu không tặng cho người khác?” 
“Cậu là bạn gái tôi, tôi không tặng cậu thì tặng ai?” 
“Ai là bạn gái cậu chứ…” 
“Lộ Nhu, cậu nhất định phải nhận. Cậu không nhận thì tôi sẽ vứt nó vào thùng rác.” 
Anh ta đưa túi đến trước mặt cô: “Đều là những thứ cậu thích nhất nhưng không nỡ mua.” 
Lộ Nhu nhìn anh ta, ngón tay không biết nên động đậy thế nào. 
Không biết lúc đó có phải cô đã hơi rung động hay không. 
Chỉ biết là vào giây phút ấy, dưới ánh đèn đường, Khương Nhân Hải trông cũng khá… Đẹp trai. 
Sau đó, ánh mắt cô đã vô tình nhìn thấy. 
Cô thấy Khương Nhân Hải ôm và hôn một người khác. 
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vậy mà đã đến buổi học cuối cùng trước kỳ thi đại học. 
Lộ Nhu đang thu dọn sách vở thì bỗng dừng lại, cô quay người đối diện với Khương Nhân Hải. 
Cô thản nhiên nói: “Khương Nhân Hải, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thích cậu.” 
“Tôi đã làm sai điều gì?” 
Cô không trả lời, sự im lặng khiến đôi mắt cô vừa nghiêm túc vừa sắc lạnh, đủ để làm người khác đau lòng. 
Khương Nhân Hải sững sờ rất lâu, động tác thu dọn sách vở chậm rì: “Ý cậu là… Muốn chia tay?” 
“Chúng ta đã bao giờ yêu nhau đâu, sao có thể gọi là chia tay được chứ?” 
Anh ta ngừng thu dọn sách, nhếch mép cười, giọng nói đầy vẻ mỉa mai: “Được thôi, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cậu – đồ nhà quê. Tôi vui chết đi được.” 
Cô thu dọn xong, khẽ nói: “Từ giờ, nếu có duyên thì gặp lại.” 
“Tạm biệt?” Anh ta khẽ cười một tiếng. 
Lộ Nhu lạnh nhạt đáp: “Làm phiền nhường chỗ, tôi phải về nhà.” 
Khương Nhân Hải vẫn ngồi yên không chịu nhúc nhích. Sau một hồi im lặng kéo dài, cô gõ nhẹ lên bàn anh ta. Đúng lúc đó, anh ta bất ngờ hỏi: “Có phải cậu… Vốn dĩ không định đăng ký cùng trường với tôi?” 
Lộ Nhu khẽ nhướng mày: “Với điểm số của cậu…” 
Anh ta cười khổ: “Tôi biết mà, cả đời này tôi cũng không đủ điểm để vào Bắc Nhất.” 
Cô lặng người, không dám suy đoán xem trong lời nói của anh ta có phải thật sự chất chứa sự tự ti. Phải chăng… Là vì cô? 
Nhìn vào gương mặt lạnh nhạt không chút dao động của cô, anh ta hạ giọng đến mức gần như thì thầm: “Không thích… Tôi…” 
Đôi mắt Khương Nhân Hải khô khốc, cổ họng nghẹn lại, mãi sau anh ta mới rặn ra được vài chữ: “Tôi vẫn luôn biết điều đó.” 
Bỗng nhiên, anh ta xách ba lô lên và quay ngoắt bỏ đi, còn đá mạnh vào chân bàn làm sách vở rơi tán loạn. Anh ta cũng không buồn nhặt lại mà chạy đi một cách lảo đảo đầy vụng về. 
Giọng anh ta hùng hồn như cố gắng tỏ ra mạnh mẽ: “Lộ Nhu, là tôi không cần cậu! Chia tay rồi tôi vui chết đi được!” 
Một làn gió lạnh từ cửa sổ thổi qua kéo Lộ Nhu về với hiện tại. 
Cô thở dài, thấp giọng nói vào điện thoại: “Khương Nhân Hải, rốt cuộc cậu muốn gì?” 
“Tối mai gặp nhau nhé, tôi trả lại cậu một thứ.” 
“Thứ gì?” 
“Cậu cứ đến thì biết.” 
Anh ta chúc cô ngủ ngon rồi cúp máy, để lại cô đứng đó trong mớ suy nghĩ hỗn độn. 
Cô xoa mặt, cố gắng đẩy những chuyện vặt vãnh này ra khỏi đầu, những việc liên quan đến Khương Nhân Hải đã là chuyện của hơn hai năm trước, cô đã chẳng còn bận tâm. 
Toàn bộ tâm trí của cô giờ đây chỉ xoay quanh một cái họ khác – họ Giang. 
Bước đi một đoạn, cô lẩm bẩm trong lòng: “Rốt cuộc Khương Nhân Hải muốn đưa mình cái gì?” 
Cô rót cốc nước, uống một ngụm rồi trở lại bàn làm việc, mở máy tính và tiếp tục viết “Nhật ký Giang Mạn.” 
“Nhật ký Giang Mạn” được cô bắt đầu viết từ một năm trước. 
Hôm nay cô lại bị Giang Mạn quyến rũ một lần nữa nên bây giờ đầu óc cô tràn ngập cảm hứng như thể sắp nổ tung, không thể không tuôn ra bằng ngòi bút. 
Khi gõ từng con chữ, khóe môi cô chợt nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. 
Ban đêm, bầu trời thưa sao, ánh trăng nhàn nhạt. Chiếc xe lửa lao đi giữa bóng tối. 
  
Tiếng gió từ đường hầm thổi ù ù rồi nhanh chóng lặng đi. 
Những người trên khoang giường nằm đều đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại tiếng cười đùa nhỏ phát ra từ một chương trình giải trí, thi thoảng lại xen lẫn tiếng khóc ngắt quãng của trẻ con. 
Thịt Thịt nằm nghiêng, cô không dám phát ra một âm thanh nào. 
Bởi vì những ngón tay thon dài đầy mạnh mẽ của người đàn ông phía sau đang che kín miệng và mũi cô tựa như một chiếc cũi. 
Giang Mạn ghé sát vào tai, giọng nói mơ hồ, như sương, như mộng phả vào làn da trên cổ cô. Anh thì thầm đầy mê hoặc: 
“Thịt Thịt, suỵt…” 
Đầu mũi anh nhẹ nhàng lướt qua phía sau tai, hơi thở mềm mại tựa như dây leo quấn lấy cô. 
“Mọi người đều đã ngủ rồi, chúng ta giữ im lặng một chút nào.” 
Đôi mắt Thịt Thịt ngấn nước, cô chỉ có thể lắc đầu, giọng run rẩy: “Giang Mạn… Đừng, đừng làm ở đây.” 
Hơi thở anh dịu dàng chạm vào mặt cô: “Hửm?” 
Mùi hương trên người anh làm đầu óc cô trở nên mụ mị. Cánh tay cô yếu ớt bám lấy anh nhưng không đủ sức kháng cự, mặc anh dụ dỗ. 
Giang Mạn đặt một nụ hôn lên bờ vai cô, giọng nói anh trầm thấp: “Anh sẽ vào nhẹ nhàng thôi.” 
Thịt Thịt cảm thấy bản thân như bị cơn sóng triều mang tên du͙© vọиɠ cuốn lấy, nhấn chìm cô trong sự tương phản giữa giọng nói dịu dàng và sự mạnh mẽ từ thân thể anh. 
“Giang…” 
Anh bất ngờ vỗ nhẹ lên mông cô, ra lệnh: “Ngoan nào.” 
Cơ thể cô mềm nhũn, bất lực để anh vuốt ve. 
Ngón tay anh di chuyển dọc theo eo cô, từ từ đi xuống, đến khi chạm vào vùng xương chậu. Rồi anh lại đặt tay lên bụng dưới cô, cố tình đẩy hai người sát vào nhau hơn một cách áp lực. 
Cô lập tức cảm nhận được sức nóng và độ cứng từ “thứ đó.” 
Thịt Thịt đơ người. Vật ấy áp vào mông cô, nóng bỏng và mạnh mẽ. Cô thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng hình dáng của nó. Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm, nhiệt độ của nó như thiêu đốt cô, khiến cơ thể cô khao khát. Cô khẽ rên lên như cầu xin: “Đừng…” 
“Thịt Thịt, để anh kiểm tra xem một chút thôi.” 
“Xem nhà họ Giang đã nuôi em thế nào rồi.” 
Anh tiếp tục dỗ dành, vừa âu yếm vừa ra lệnh: “Nha?” 
Chưa đợi cô đáp lại thì ngón tay anh đã trượt vào hàng cúc áo của cô, mạnh mẽ gỡ ra từng chiếc. Khi hàng cúc thứ ba, thứ tư bị mở, bàn tay anh thẳng thừng trượt vào bao trọn lấy bầu ngực cô. Ban đầu anh vuốt ve nhẹ nhàng, nhưng rồi càng lúc càng siết mạnh, ngón tay vân vê, xoa nắn nơi đỉnh hoa nhạy cảm khiến cô không ngừng run rẩy. 
Hơi thở của Thịt Thịt trở nên dồn dập, bị anh chơi đùa có cảm giác vừa đau vừa ngứa. 
Hơi thở của Giang Mạn cũng chẳng ổn định hơn, nhịp thở ngày một gấp gáp như thể du͙© vọиɠ trong anh sắp tràn ra ngoài. 
Anh nhấc một chân cô lên, mở khóa quần mình, chậm rãi lấy ra “...” 
Lộ Nhu dừng lại việc gõ phím, chống cằm, để suy nghĩ miên man. 
“Mình nên gọi nó là gì đây?” 
“Cái đó”? Không được, nghe thô quá, không phù hợp với khí chất của Giang Mạn. “Kim cô bổng”? Quá ẩn ý, mà lại phá vỡ hình ảnh trong đầu. “©ôи th!t”? 
… Cũng tạm. 
Vừa gõ thêm hai chữ thì cô lại dừng. 
Cô nghĩ thầm: “Thế vào chính diện hay từ phía sau sẽ hay hơn? Hay thêm chút suy nghĩ của anh ấy nhỉ? Mà có nên mô tả cụ thể kích thước không? Nhưng mình đã nhìn thấy cái đó của Giang Mạn đâu, lỡ viết nhỏ hơn thì làm sao giờ?” 
“Vẻ mặt của đàn ông lúc làʍ t̠ìиɦ sẽ ra sao?” 
Suy nghĩ của cô rối rắm và hỗn loạn. 
Lộ Nhu quyết định xem qua vài trang web để tìm cảm hứng. Cô đứng dậy đi lấy tai nghe. 
Vừa quay người lại thì phát hiện Giang Mạn đã đứng ngay sau cô. 
Ánh mắt anh nhìn xuống, cả người toát lên vẻ lạnh lùng. 
Anh đang rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của cô. 
Lộ Nhu vô tình ngẩng lên. 
Lộ Nhu: !!!!!! 
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc