Sẹo Ánh Trăng

Chương 15: 

Trước Sau

break
Cảm giác hoảng loạn, xấu hổ, lúng túng đồng loạt ập tới khiến tay cô run rẩy không ngừng. 
Lộ Nhu vội vã đóng sập laptop lại, cô cố gắng giữ hơi thở đều đặn, ánh mắt lơ đãng hỏi: 
“Không phải anh… Đang ngủ sao?” 
Hàng mi của Giang Mạn từ từ cụp xuống: “Muốn ăn trái cây.” 
“Thấy em không đóng cửa…” 
Cô lập tức cắt lời: “Muốn ăn trái cây đúng không.” 
Chẳng đợi anh nói thêm, Lộ Nhu đã nhanh chóng bước ra khỏi cửa, cô vừa đi vừa lẩm bẩm: 
“Muốn ăn gì? Táo, chuối hay dâu tây…” 
“Vừa rồi em không nhận ra anh đã vào… À, anh vào lâu chưa?” 
Giang Mạn dừng lại một chút rồi chậm rãi bước theo sau mà không nói một lời. 
Sự im lặng khiến không khí càng thêm căng thẳng. 
Xuống cầu thang, Lộ Nhu siết chặt tay thành nắm đấm, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi. 
Cô đã nhuộm lại tóc đen, không còn diện những bộ váy gợi cảm trước đây nữa mà chỉ mặc váy thanh lịch, chỉ để trông xứng đôi với anh hơn. Cô khép nép cười mỉm, cố gắng ngoan ngoãn dịu dàng mỗi khi đứng trước mặt anh, cũng chỉ để tránh bị anh đánh giá là thô lỗ. 
Trong lòng Lộ Nhu lúc này như có cơn bão đang quét qua. Cô gắng gượng vịn lấy tường để giữ thăng bằng. 
Vừa rồi, anh đã nhìn thấy “Nhật ký Giang Mạn” mà cô viết. 
Quyển nhật ký ấy ghi lại từng giây phút trong ngày, từ sáng đến tối, từ lớp học đến giường nằm trên tàu hỏa. Ngày nối tiếp ngày khiến một người cao ngạo như anh bị xáo trộn đến không yên. 
Tiêu rồi, tất cả tiêu tan hết rồi. Anh hẳn phải giận đến mức không muốn nói gì với cô nữa. 
Trong Phong Thần Diễn Nghĩa, chỉ vì Trụ Vương làm một bài thơ xúc phạm mà thần Nữ Oa đã nổi giận phái người diệt cả vương quốc của ông ta. 
Thế thì Giang Mạn… 
Cô lén liếc nhìn anh một cái. 
Giang Mạn vẫn giữ thần sắc bình thản, bước đi ung dung, khuôn mặt tĩnh lặng như nước tựa như chưa từng nhìn thấy gì. 
Điều này khiến cô dao động, băn khoăn: Chẳng lẽ anh mới vào? Có phải thật ra anh chẳng nhìn thấy gì cả hay không? 
Vào đến bếp, Lộ Nhu bắt tay vào làm một đĩa salad trái cây, cô không dám quay đầu nhìn về phía sau. Tay cô thoăn thoắt cắt gọt, sắp xếp, trong lúc đó còn vứt đi vài miếng dưa hấu bị cắt vụng. 
Sự tĩnh lặng khiến không gian dường như bức bối hơn. Cô chăm chú tưới sữa chua lên đĩa trái cây, còn Giang Mạn thì đứng yên lặng tựa vào khung cửa. 
Đến lần rót thứ ba, anh cất tiếng hỏi: “Po18 là trang web gì vậy?” 
Ngay lập tức tay cô trượt một cái khiến sữa chua bắn ra ngoài đĩa. Lộ Nhu vội vàng lấy khăn giấy lau sạch, lắp bắp đáp: “Chỉ là… Chỉ là… Một trang web… Rất bình thường, dùng để viết nhật ký thôi…” 
Giang Mạn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, giọng nói chậm rãi, rõ ràng: “Nhật ký Giang Mạn?” 
Sữa chua phụt thẳng lên tường, bắn tung tóe. 
Lộ Nhu hoảng loạn chạy đi tìm giẻ lau, luống cuống lau sạch, cô cố tình tỏ ra vẻ nghi hoặc: 
“Á… À… Ừm… Hả?” 
Sự im lặng kéo dài khiến động tác lau sữa chua của cô trông càng ngớ ngẩn. 
Hai người đứng cách nhau một khoảng, không ai nói gì thêm, chỉ còn tiếng chim hót vang lên ngoài cửa sổ. 
Một lúc sau, anh cất giọng nhẹ bẫng: “Lộ Nhu, lại đây.” 
Âm điệu nhẹ nhàng đến mức khiến tim cô đập bình bịch. Cô biết không thể trốn tránh được nữa nên đành từ từ đặt chiếc khăn xuống, lê bước đi đến, hoàn toàn chấp nhận số phận: nếu phải bị trách phạt thì cứ chịu phạt, nếu bị ghét bỏ thì cứ để anh ghét bỏ. 
Bị khinh miệt, bị đuổi ra khỏi nhà, bị mắng là không biết xấu hổ, tất cả đều là do cô tự chuốc lấy, cô đáng đời. 
Cô bước tới trước mặt anh, đứng cách một mét, ánh mắt cúi gằm xuống đất: “Có… Chuyện gì?” 
Dưới ánh đèn, bóng cô bao trùm lên đôi chân anh. 
Đột nhiên Lộ Nhu liếc mắt nhìn anh, rồi cô đưa tay vuốt tóc mai, cố gắng giải thích: “Em thực sự không có ý gì với anh cả.” 
“Chuyện vừa rồi… Là…” 
Cô nhìn anh một chút, rồi lại cúi đầu: “Là một người bạn làm tác giả nhờ em đọc hộ. Lúc đó, em có nhắc đến anh với cô ấy, cô ấy thấy tên của anh hay nên… Nên đã dùng nó. Em thề là em cũng chỉ mới xem qua lần đầu, nguyên văn là cô ấy viết, em chỉ sửa vài lỗi chính tả thôi… Em, em không hề biết cô ấy lại viết loại ŧıểυ thuyết như vậy. Cô ấy thật thiếu đạo đức, em đã bảo cô ấy xóa đi rồi. Anh xem…” 
Cô ngước mắt lên, nhìn anh với ánh mắt tròn xoe đầy cầu khẩn. 
Sau đó cô cúi đầu xuống, hai tay để ra sau lưng như học sinh ŧıểυ học đứng chịu phạt: 
“Thật sự không phải em viết đâu mà…” 
Nhìn mái tóc bù xù của cô, Giang Mạn chậm rãi bước tới gần, đưa ngón trỏ về phía Lộ Nhu. 
Cô ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. 
Ngón tay anh chạm nhẹ lên trán cô, tựa như một sợi lông vũ, cảm giác lành lạnh. 
Anh nói: “Pinocchio.” 
Nói xong anh nhấc đĩa salad trái cây lên rồi đi lướt qua cô và quay về phòng. 
Lộ Nhu vẫn đứng yên tại chỗ, cô đưa tay lên trán, nơi anh vừa chạm vào cảm giác như có ngọn lửa lan khắp da thịt. 
Khóe môi cô cong lên, lòng thầm nghĩ: Anh vừa nói gì? “Coca”? Anh muốn uống Coca sao? 
Chuyện này nhanh chóng trôi qua. Cô thì bồn chồn lo lắng, còn anh vẫn bình thản như thường lệ. 
Anh vẫn học, vẫn tập luyện, chẳng mảy may bận tâm đến việc ai đó đã viết gì không đúng về mình. Khi nói chuyện với cô, ngoài những câu giao tiếp thông thường thì vẫn không có thêm bất kỳ sự tương tác nào khác. 
Rồi đến ngày thứ sáu trong thời gian thử việc. 
Đi trên đường, khi nhìn ánh trăng ngả nghiêng, Lộ Nhu chợt nhận ra một điều. 
Anh vốn đâu để tâm đến cô. 
Việc anh phớt lờ cô, phớt lờ việc này chẳng phải là điều quá đỗi bình thường sao? 
Chỉ có tấm lòng vô vọng của cô cảm thấy bị tổn thương, nó nhạy cảm đến mức kê khuyển bất ninh*. 
(*): 得鸡犬不宁 (Thành ngữ Trung Quốc, chỉ cảm giác không được yên thân vì bị quấy rầy, câu thành ngữ xuất xứ từ truyện “Người bắt rắn nói” - Liễu Tông Nguyên) 
Ngày thứ bảy cũng là ngày cuối cùng trong thời gian thử việc, Giang Mạn tham gia một buổi tụ họp của giới nhạc sĩ. 
Đây là lời mời từ Dư Châu, với lý do muốn anh gặp gỡ thêm nhiều người, mở rộng giao lưu âm nhạc và tìm cảm hứng sáng tạo. Vì đang lo lắng chuyện ý tưởng sáng tác nên anh miễn cưỡng đồng ý. 
Khi biết địa điểm tổ chức là một phòng riêng trong quán bar, Giang Mạn cảm thấy không thoải mái. 
Tới nơi, có người vỗ vai anh và nói mấy câu xã giao nhạt nhẽo. Giang Mạn nhíu mày muốn bỏ đi ngay, nhưng lại nhớ lời bà nội đã từng dạy mình rằng làm người thì phải giấu kín cảm xúc, không được phá hỏng bầu không khí chung nên anh cố nén lại, không lên tiếng. 
Chủ đề của buổi gặp gỡ này là “cởi mở và bao dung”. 
Khi ngồi ở một góc khuất, lúc này Giang Mạn mới nhận ra mỗi bàn phải có một nam một nữ. Cái gọi là “cởi mở” bắt đầu bằng một hoạt động khởi động: trong bóng tối, đôi nam nữ xa lạ đối diện nhìn nhau. 
Người dẫn chương trình nhấn mạnh sự “cởi mở”, nói rằng nữ có thể ngồi trên đùi nam để tăng mức độ thân quen. Họ khẳng định cởi mở là như thế, cần vượt qua ranh giới giới tính, chỉ đơn thuần là cảm nhận với tư cách một con người. 
Giang Mạn thấy trong đám đông đã bắt đầu xuất hiện những hành vi khó kiểm soát. 
Anh nghe thấy tiếng thở dốc từ những người đàn ông. 
Ngay bên cạnh anh là một người phụ nữ đẹp đến kinh ngạc. 
Ánh mắt nam giới trong phòng thường thường sẽ dừng lại trên người cô ta vài lần, họ đều bị choáng ngợp trước vẻ đẹp chói mắt này. 
Trái lại người phụ nữ đó chỉ nhìn về phía Giang Mạn. 
Đôi mắt cô ta dừng trên đôi hốc mắt sâu, mí mắt hai tầng, hàng mi mềm mại sắc hồng và những đường nét tinh xảo trên gương mặt anh. 
Có người cười nói: “Anh ta đúng là có phúc thật.” 
Một người khác thì mỉa mai: “Anh tin không, chẳng mấy chốc mà họ sẽ dính lấy nhau cho xem.” 
Giang Mạn cảm nhận được bầu không khí nóng bỏng lạ lẫm đang vây quay mình. Anh rũ mắt, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Lộ Nhu. 
Hoạt động tiếp theo được gọi là “chạm vào nhau”. 
Người dẫn chương trình đề nghị mỗi người nói về khó khăn khi sáng tác âm nhạc, đồng thời bắt tay nhau để kéo gần khoảng cách. 
Giang Mạn bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. 
Người phụ nữ bên cạnh bất ngờ chìa tay ra, lên tiếng trước: “Anh là Giang Mạn đúng không?” 
“Tôi là Tô Thanh, một ca sĩ nhạc pop.” 
Ánh mắt anh lướt qua bàn tay cô ta, vẻ mặt dần trầm xuống. 
Từ nhỏ anh đã được dạy lễ nghĩa: cố gắng không làm gì để người khác mất mặt. Nhưng điều này không áp dụng cho những gì vượt quá giới hạn. Ví dụ như việc Lộ Nhu từng hôn anh, sau khi xóa đi mọi dấu vết thì anh cũng dần lãng quên cô. Thời gian cũng xóa nhòa cảm giác bài xích mà anh dành cho cô sau lần đó. 
Luôn là như thế, Giang Mạn luôn thiếu sự quan tâm đối với con người, bởi vậy nó không đáng để anh vui mừng hay buồn bã quá mức, thậm chí là không đáng để anh chú tâm, tức giận hay ghi nhớ. 
Nghĩ đến đây, anh chợt nhớ ra: hôm nay là ngày cuối cùng trong thời gian thử việc của Lộ Nhu. Có lẽ đã đến lúc để cô rời đi. 
Bàn tay của Tô Thanh gần như cứng đờ giữa không trung: “Giang Mạn?” 
Thấy anh không đáp lại, cô ta rụt tay về, Tô Thanh liếc nhìn xung quanh rồi lại nhìn anh và mỉm cười đầy ẩn ý. 
Cô ta nói: “Hay chúng ta tìm một chỗ rộng rãi hơn để nói chuyện nhé?” 
Vừa dứt lời, cánh cửa lớn bất ngờ bật mở. 
Âm thanh từ bên ngoài ập vào như sấm rền, giọng một cô gái hét lên đầy giận dữ: “Giang Mạn! Anh mau ra đây cho bà!” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc