Tháng tư, mưa xuân rả rích, lá cây no nước trời.
Lộ Nhu đã tốn không ít công sức để dọn vào nhà Giang Mạn. Đầu tiên là cô phải lừa ba mẹ, sau đó lại bỏ ra vài trăm đồng mời bạn bè ăn uống để họ giúp mình bịa chuyện.
Kế đến là thu dọn hành lý, cô lưỡng lự đến tận tối muộn, chọn bên này thì không ổn, bên kia cũng không xong. Đến khi bầu trời đã tối đen thì cô mới quyết định được.
Đồ mang theo không nhiều nhưng vẫn nặng, cô từ từ chuyển từng chút một vào căn phòng giúp việc mà Giang Mạn chỉ định. Căn phòng không lớn nhưng đủ chỗ, chăn ga do Giang Mạn mua, anh chọn tông trắng xám theo phong cách mà anh yêu thích.
Cái tổ nhỏ này khiến lòng cô mềm nhũn.
Cuối cùng là chồng sách mười mấy quyển, cô gắng sức ôm sách trong lòng, cẩn thận mà bước vào nhà anh.
Cô gặp Giang Mạn đang bước ra khỏi cửa. Anh dừng lại cách cô không xa, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.
Giọng nói anh bỗng nhiên dịu dàng: “Nặng lắm à?”
Lộ Nhu thoáng bối rối, cô siết chặt chồng sách trong tay và liếc anh một cái: “Cũng… Hơi nặng…”
Cô lại liếc nhìn anh thêm lần nữa rồi cúi đầu chờ đợi động thái tiếp theo của anh, khóe môi khẽ nhếch lên một chút.
Anh đang xót cô đúng không? Có tình ý với cô rồi sao? Nên đặt tên con thế nào đây nhỉ… Cô lại lén nhìn anh lần nữa, trong đầu thầm nghĩ hay là mình nên tỏ ra nũng nịu một chút.
Nhưng khi cô còn chưa kịp ra vẻ mong manh thì đã thấy Giang Mạn liếc nhìn đồng hồ rồi xoay người thật nhanh: “Vậy mau vào đi, sắp tắt đèn rồi.”
Lộ Nhu: “…”
“À, ừ.”
Đúng là Giang hòa thượng - biểu tượng của sự vô tình. Cô biết ngay anh làm sao lại có lòng giúp đỡ cô.
Vì tâm trạng hơi buồn nên đôi vai cô bỗng thõng xuống.
Vùi mình trong chiếc chăn mang mùi hương của nước giặt giống anh khiến Lộ Nhu cả đêm cứ ngửi mãi không dừng.
Cô không ngủ được.
Suốt đêm cô chỉ nhìn trần nhà, tưởng tượng vẩn vơ, suy nghĩ từ trên trời xuống dưới đất: Anh thực sự quên chuyện cô làm tổn thương anh rồi sao? Anh là cá à? Sao lại quên nhanh vậy.
Anh thật sự tin rằng cô thích mấy anh chàng thể ȶᏂασ ư?
Ngày đó cô đã nói dối. Cô chỉ định lấy cớ thiếu tiền, giả vờ nhặt rác kiếm sống để tỏ vẻ khó khăn muốn lấy lòng thương hại của anh, mục đích là biến việc kết bạn với anh trở nên hợp lý.
Kết quả chuyện chẳng những không như kế hoạch mà còn thành ra “nòng nọc hóa ếch xanh” mà chuyển đến sống chung.
Quá thuận lợi, nhưng lại thuận lợi đến mức khó hiểu, cô cứ có cảm giác như đang có cái bẫy nào đó đang âm thầm chờ đợi mình.
Trình độ diễn xuất của cô vụng về thế này mà cũng lừa được anh sao?
Lộ Nhu nhắm mắt lại và hít sâu một hơi. Những thắc mắc trong đầu cô hóa thành một nút thắt: Tại sao Giang Mạn lại thay đổi quyết định đột ngột như vậy? Chẳng lẽ, anh vẫn có chút gì đó đối với cô…
Cô tìm kiếm câu trả lời thực ra chỉ là để bản thân thấy an lòng. Lúc đến đây, cô chẳng thể dùng bất kỳ lời khuyên nào của “cô cá nhỏ”.
Gì mà cần chân thành thể hiện lòng ngưỡng mộ đối với anh, thường xuyên đưa anh đến nơi anh thích, còn phải hay hỏi han, cùng anh nghiên cứu học vấn mỗi ngày…
Cô tức giận phản bác: “Tôi muốn anh ấy quỳ dưới váy tôi chứ không phải quỳ xuống bái tôi làm thầy!”
Cá Cá: “… Xin tạm biệt.”
Tuy vậy lời mời vẫn được gửi đi, coi như là cô kết thêm một người bạn.
Đêm khuya, Cá Cá vẫn nhắn tin với cô: [Cô hầu gái và cậu chủ, nghe thôi đã thấy đầy drama, khung giờ vàng tám rưỡi tối chắc chắn không thể thiếu hai người!]
Thịt Thịt: [Máu chó quá rồi. Thời nay phải là mối tình sư đồ mới thịnh hành. Nói đi, cậu thầm yêu sư phụ bao lâu rồi?]
Cá Cá: [???]
Im lặng 15 giây.
Cá Cá: [Cậu điên rồi à? Làm sao tôi có thể với anh ấy… Cái gì đó…]
Thịt Thịt: [Cậu nói muốn cưới anh ấy mà.]
Cá Cá: [Chỉ là lấy ví dụ thôi. Ý tôi là muốn tâm đầu ý hợp với anh ấy.]
Thịt Thịt: [Tâm đầu ý hợp là nghĩa vợ chồng hòa thuận ấy.]
Cá Cá: […]
Thịt Thịt: [Cậu xem, cậu nói một đằng nghĩ một nẻo. Là phụ nữ thì phải dám mạnh dạn lên.]
Cá Cá: [Cậu nghĩ tôi là phụ nữ á?]
Thịt Thịt: [Không phải sao?]
Một hồi lâu không có tin nhắn, Lộ Nhu đặt điện thoại xuống, cô thầm nghĩ: ŧıểυ thư Cá Cá thẹn quá hóa giận rồi.
Sáng sớm, Lộ Nhu đã chuẩn bị sẵn bánh mì và sữa định gọi anh dậy.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của anh.
Qua khe cửa hé mở, một tia sáng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng.
Ánh sáng trượt từ chăn, qua khuỷu tay rồi đến khuôn mặt anh. Tia sáng ấy như một lưỡi dao mềm mại dịu dàng chạm vào làn da trắng mịn của anh, khiến mái tóc đen nơi thái dương cũng trở nên nhạt màu.
Căn phòng rất tối vì không bật đèn. Giang Mạn đang ngủ, hàng mi lấp lánh ánh sáng mờ nhạt, cả người anh toát lên một vẻ lạnh lùng pha lẫn ấm áp như một dấu tích bị lãng quên của thần thánh.
Ánh sáng làm anh thức giấc, Giang Mạn chậm rãi mở bắt.
Đôi mắt trong suốt như ngọc của anh vẫn còn đang ngái ngủ, nơi khóe mắt còn vương chút gì đó ướt át. Hai hàng mi mỏng khẽ rủ, sự lười biếng mà cao quý lan tỏa trên khắp người anh.
Giang Mạn ngước mắt nhìn ra ngoài cửa.
Anh khẽ hắng giọng: “Lộ Nhu, rót cho tôi ly nước.”
Giọng anh buổi sớm vừa trầm ấm lại vừa mềm mại, còn mang theo chút khàn khàn của cơn ngái ngủ chưa dứt khiến người nghe có cảm giác như được vuốt ve.
Lộ Nhu bị mê hoặc. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt vừa tỉnh ngủ của Giang Mạn, toàn thân không nhúc nhích.
Giang Mạn hơi nghi hoặc nhìn cô: “Lộ Nhu?”
Cô giật mình: “Tới, em… Được, ngay… Lập tức.”
Cô vội vàng chạy xuống lầu như vừa gặp phải một con mị ma quyến rũ.
Lộ Nhu chưa từng học qua công việc làm giúp việc, dù sao cô cũng là một cô gái được nuông chiều từ nhỏ.
Vì không muốn bị “sa thải” ngay ngày đầu nên cô đã tốn không ít công sức để nghiên cứu công việc: bấm nút nào trên máy giặt, cho bao nhiêu bột giặt, lau nhà sao cho sạch, làm sao xào rau để không bị cháy, cắt rau thế nào để không đứt tay…
Việc này thực sự rất mệt mỏi, cả người cô mồ hôi đầm đìa, lưng đau, chân mỏi.
Nhưng nghĩ đến việc đây là một cách để cô tiến gần đến anh thì lòng cô lại tràn đầy mãn nguyện.
Lộ Nhu chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của anh nên mối quan hệ của họ xen lẫn giữa khoảng cách và sự lệ thuộc.
Trên đường đi học, họ không thể đi cùng nhau. Giang Mạn nói một cách nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn rằng anh không muốn gây ra sự hiểu lầm. Nếu cô đến gần thì anh sẽ lùi lại và khéo léo giữ một khoảng cách vừa đủ, luôn để mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát.
Buổi sáng anh học văn hóa còn buổi chiều thì luyện đàn.
Trước mỗi buổi tập, anh có thói quen chạy bộ để rèn luyện thể chất.
Thỉnh thoảng Lộ Nhu lại ôm một chậu quần áo nhìn anh từ tầng một đi lên sau khi vận động.
Anh để trần, lồng ngực trắng mịn lấm tấm mồ hôi. Vừa tắm xong nên mái tóc đen vẫn còn ướt đẫm, anh vén tóc sang một bên làm cho các đường nét trên gương mặt càng thêm sắc sảo. Chiếc khăn xám vắt trên vai, Giang Mạn mặc quần đùi đen rộng, vóc dáng anh cao ráo với đôi vai rộng và đôi chân dài. Anh bước đi nhẹ nhàng, phong thái ung dung, trông vừa lịch lãm vừa quyến rũ.
Chỉ một ánh mắt, cô đã nhìn thấy hết sự tinh tế trên cơ thể anh: cấu trúc hoàn hảo của phần thân trên và làn da mịn màng đầy mê hoặc.
Rốn anh nhỏ và nông, cơ bụng gọn gàng, các cơ bắp vừa mềm mại vừa mang chút hoang dã. Sau khi tắm, từng giọt nước li ti trượt từ bụng xuống, từng giọt từng giọt len lỏi vào mép quần. Sự ướt át của anh phảng phất vẻ gợi cảm khó cưỡng.
Tai cô lại bất giác đỏ ửng lên.
Giang Mạn lại làm ngơ, anh vừa cúi đầu lau tóc vừa bước qua cô.
Hương thơm nam tính của anh thoang thoảng, mặn mà và ngọt ngào.
Cô đứng đó ôm chặt chậu quần áo, bỗng nhiên có cảm giác thế giới thật trống rỗng.
Thỉnh thoảng cô lại trốn vào một góc ngắm anh luyện đàn tranh.
Dưới ánh trăng, trong chiếc đình nhỏ yên tĩnh, anh một mình ngồi giữa màn đêm. Bờ vai anh được phủ bởi một lớp ánh bạc dịu nhẹ, đôi bàn tay đẹp đến mức khiến sự tĩnh lặng trở nên có hồn. Ánh đèn vàng nhạt lơ lửng trên cao, chiếu xuống đôi mày, đôi mắt anh rồi đổ bóng dài trên mặt đất.
Giang Mạn nhận ra sự hiện diện của cô nhưng chỉ liếc nhìn bằng ánh mắt hờ hững rồi lại thản nhiên cụp mắt xuống.
Ánh mắt ấy còn hờ hững, nhạt nhòa và lạnh lẽo hơn so với ánh trăng.
Nhưng với cô thì ánh mắt đó như khoắt sâu một vết sẹo vào tim.
Lộ Nhu bỗng hiểu ra một điều: Anh sinh ra chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là làm cô say mê đến chết.
Thế nhưng Giang Mạn lại là người khuyết thiếu cảm xúc yêu thương.
Trong giờ học văn hóa, khi thầy giáo chiếu bộ phim “Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Kekexili” thì các nam sinh đều chăm chăm nhìn vào nhan sắc và vóc dáng của nữ chính một cách đầy hào hứng và bản năng.
Chỉ có anh là ghi nhớ giai điệu trong phim, với anh thì diễn tấu giai điệu ấy trên cây đàn tranh mới là điều khiến anh hứng thú.
Vì thế Lộ Nhu không thể tưởng tượng nổi một người luôn hướng đến những điều cao thượng như anh thì liệu có thể cúi đầu vì một người phụ nữ?
Ghen tuông.
Hôn tay cô.
Cô gặp được Dư Châu vào ngày thứ ba làm giúp việc.
Giang Mạn chỉ giới thiệu tên của anh ấy rồi đưa anh ấy ra đình nhỏ để luyện tập đàn tranh.
Dư Châu có nét đẹp thiên về nữ tính với khuôn mặt nhỏ nhắn khiến anh ấy có thiên hướng trẻ con. Nhưng giọng nói anh ấy lại trầm khàn, hơi thô và còn thường xuyên hút thuốc.
Trước khi quay người đi, ánh mắt Dư Châu lướt qua cô đầy vẻ khó chịu.
Lộ Nhu: ???
Chiều hôm đó, cô đứng nhìn Dư Châu và Giang Mạn luyện đàn.
Cô thấy Giang Mạn nắm lấy bàn tay của Dư Châu, nắm từng ngón tay một, tỉ mỉ chỉnh lại tư thế đặt tay để anh ấy có thể phát lực đúng cách khi gảy đàn.
Móng tay Lộ Nhu bấm chặt vào lòng bàn tay để lại những vết hằn đau nhói.
Trước khi tiễn Dư Châu rời đi, cô ném cho anh ấy một ánh mắt đầy chán ghét.
Dư Châu: ???
Trở về nhà, cả hai không hẹn mà cùng nhắn tin cho đối phương. Cách nói chuyện trên mạng của họ bỗng dưng trở nên kích động bất thường.
Cá Cá: “Tôi thề! Có một con nhỏ mặt dày dám bước vào nhà thầy tôi!”
Thịt Thịt: “Tôi thề! Có một thằng đàn ông mặt dày đến mức khiến anh ấy chủ động chạm vào tay anh ta!”
Cá Cá: “Xem ra cậu gặp chuyện rồi.”