Sẹo Ánh Trăng

Chương 12: 

Trước Sau

break
Giang Mạn viết xuống một chữ “Tàng”, nét bút như muốn xuyên thấu mặt giấy. 
Anh lại nhấc chiếc bút lông lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống, viết chữ thứ hai. Đường nét cứng cáp tựa như lưỡi câu bạc, bút thế xoay chuyển dứt khoát, nhấn mạnh rồi mới buông ra, nét móc cuối cùng mạnh mẽ và chắc nịch. 
Bên trái của Giang Mạn là một cây đàn tranh làm từ gỗ ngô đồng Nhật Hàn. Tấm mặt đàn được chế tác từ loại gỗ đã được phơi khô suốt 30 năm, mỗi năm chỉ sản xuất thủ công ba chiếc. Con mèo trắng của anh với đầu tai trong suốt ánh sắc hồng khi tia nắng chiếu qua đang nằm dài dưới rèm cửa, lười biếng đung đưa chiếc đuôi lên xuống. 
Trên bức tường trắng ở trung tâm treo một bức thư pháp viết rằng: “Vô ngã”, bên dưới là hình ảnh chim hồng nhạn bay lượn trên biển. 
Năm phút trước, anh vừa hoàn thành bản đàn Như Thị nhưng giữa chừng lại cau mày đứng dậy, đi tới bàn thư pháp để làm dịu tâm trí, tìm kiếm linh cảm và ý cảnh mới qua từng đường bút. 
Giang Mạn thở ra một hơi dài nặng nề. 
Từ khi vào đại học, anh vẫn luôn mắc kẹt trong một cái nút thắt. 
Bắc Nhất là ngôi trường tổng hợp đứng đầu cả nước nổi danh với ba lĩnh vực văn học, khoa học, nghệ thuật. Ngày trước, anh đỗ đầu vào khoa Nghệ thuật của trường với danh hiệu thủ khoa toàn quốc, kỹ năng điêu luyện không ai sánh kịp. Nếu ví những bản nhạc nguyên bản như một con rồng cổ đại không mắt thì đôi tay anh chính là đôi mắt sáng ngời mang đến linh hồn cho chúng. 
Nhưng tác phẩm của chính anh lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. 
Anh không thể phá vỡ rào cản này, thiếu đi sự tinh tế và cảm xúc, sự tự phủ định và hoài nghi bản thân dần ăn mòn anh. Giang Mạn bực bội và rối bời đến mức gần đây dù vẫn luyện tập 7-8 giờ một ngày với thể lực vượt trội, anh cũng bắt đầu bị ốm. 
Từ nhỏ, để thi cử, anh đã chơi qua hàng nghìn bản nhạc, thể hiện xuất thần từng nốt từng câu. Nhưng khi bước vào giai đoạn sáng tác cá nhân, anh lại không tìm được lối đi, mọi thứ cứ lửng lơ, chẳng đâu vào đâu cả. 
Giang Mạn khép mắt, tiếp tục viết chữ thứ năm. 
Hương mực trong phòng lan tỏa nồng đậm. Ngoài cửa sổ, vài chú chim kêu, nghe chẳng hay chút nào. Viết xong chữ cuối cùng, anh khẽ nắm tay, lịch sự che đi một tiếng ho. 
Anh đặt bút về chỗ cũ để chuẩn bị ra ngoài chạy bộ giải tỏa đầu óc. 
Sáu chữ vừa viết vẫn còn ướt mực, từng nét bút nhẹ nhàng mà sắc bén như cánh hạc bay qua không trung: “Tàng sự, ổn tâm, thu lửa”. 
Học trò Dư Châu nhắn tin hỏi anh có muốn đi nghe một buổi hòa nhạc tại địa phương không. 
Giang Mạn ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: “Được.” 
Sau khi chạy nửa vòng khu dân cư, anh tình cờ gặp một người quen. 
Ban đầu anh còn định làm ngơ nhưng người đó đã gọi anh lại. Không còn cách nào khác, anh đành dừng bước, nở một nụ cười nhạt: “Trùng hợp thật.” 
Lộ Nhu: “Chào buổi tối.” 
Ánh mắt anh rơi xuống chồng hộp giấy đã được tháo rời mà cô đang cầm. 
Cô không hề giấu giếm: “Em đem đống này đi bán lấy tiền.” 
Giang Mạn hỏi: “Thiếu tiền sao?” 
Cô hơi chần chừ, liếc nhìn anh như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. 
Anh không ngại việc giúp đỡ người khác: “Cứ nói đi.” 
Cô khẽ hạ giọng, ngập ngừng: “Hôm đó… Sau khi bị cảm, em có mượn điện thoại bạn để dùng nhưng rồi bất cẩn hắt xì làm rơi xuống đất, thế là vỡ luôn.” 
Giang Mạn lướt qua cô gái với mái tóc vừa được nhuộm đen trở lại trong trang phục mang phong cách nghệ thuật và gương mặt ngoan ngoãn. 
Anh nhấc tay, khẽ cúi thấp vành mũ lưỡi trai.
Anh không có nhiều ký ức sâu sắc về cô. Ngoài lần đầu gặp mặt, buổi biểu diễn và lần cô chăm sóc anh thì những tương tác khác đều không quan trọng. Giang Mạn vốn không muốn để những chuyện không liên quan phân tán tâm trí, thế nên anh đã quên sạch. 
“Chiếc điện thoại đó…” Giọng cô khàn khàn khó nghe: “Cũng khá đắt, nên có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm. Em cũng đang làm thêm…” 
Là người nhạy cảm với âm thanh, Giang Mạn không chịu nổi chất giọng thô ráp khó chịu ấy. 
“Ừ.” Anh cắt ngang: “Lần trước, em nói muốn làm bảo mẫu cho nhà tôi?” 
Cô ngẩng mặt lên, rồi nhanh chóng cúi xuống: “Ừm… Em muốn kiếm tiền.” 
“Thử việc bảy ngày, thế nào?” 
Lộ Nhu không biểu hiện gì nhưng trong lòng đang vui sướиɠ đến mức như muốn nhảy cẫng lên. 
Thấy cô mãi chưa trả lời, Giang Mạn cúi mắt, nghĩ đến những quy tắc nơi làm việc rồi nói: 
“Đừng lo, dù chưa chính thức nhưng thời gian thử việc tôi cũng sẽ trả tiền.” 
Đối với anh, đây chỉ là một chuyện đơn giản. Anh từng lây bệnh cho cô nên phải có trách nhiệm bù đắp. Lần trước, cô làm công việc bảo mẫu không tệ. Anh đang cần người giúp, mà trước giờ luôn quá khắt khe, tìm người rất tốn thời gian. Điều anh mong muốn là dồn toàn bộ tâm trí cho âm nhạc. 
Việc này có lợi cho cả hai bên. 
Lộ Nhu chạm vào tóc mai, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Thật sự… Được chứ?” 
Đôi mắt anh ẩn sau bóng mũ lưỡi trai, u tối mờ mịt, sâu thẳm như một cái giếng không đáy. 
Anh cất lời: “Em thích tôi à?” 
“Không.” 
Giang Mạn cười nhẹ, thanh thoát: “Vậy thì được.” 
[Sao rồi?] Vừa nhìn thấy tin nhắn này, Lộ Nhu đã mím môi, trả lời: [Tôi không ngờ anh ấy lại chủ động cho tôi đến gần đấy.] 
[Thế mà cậu bảo anh ta không khó tiếp cận?…] 
[Không khó á? Để một Đường Tăng hoàn tục còn dễ hơn ấy chứ. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.] 
Cô gõ xong dòng này rồi gửi đi. Khi thoáng nhìn tên lưu trong danh bạ là “Cá Cá”, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác phức tạp. 
Chuyện là thế này… 
Tuần trước, cô đã đăng một bài viết: “Làm sao để chinh phục một đóa hoa lạnh lùng cao quý?” và còn đính kèm là một đoạn mô tả: 
Bạn có thể tưởng tượng không? Một người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo như loài mèo, dáng vẻ thanh lịch, chậm rãi đặt chân lên đầu gối bạn, nhìn bạn bằng ánh mắt lạnh lùng đầy khách sáo. Khuôn mặt hiền hòa dễ gần nhưng lại buông giọng khàn khàn, từ tốn “meo” một cách quyến rũ. Đôi tai vô tình lướt nhẹ qua cằm bạn khiến trái tim bạn đập rộn ràng, cả cơ thể râm ran đến mức khó kìm nén. Nhưng khi bạn vừa đưa tay ra thì anh ta đã tránh xa, đã bỏ chạy rồi còn quay lại nhìn bạn đầy khinh miệt như muốn nói rằng từng ánh mắt của bạn cũng khiến anh ta khó chịu. 
Hỏi thật, làm sao tiếp cận được người như thế đây? 
Một lúc sau, thông báo bình luận trả lời vang lên, cô nhấn vào xem: [Nói tiếng người đi.] 
[Cậu đến đây để cầu cứu hay để viết ŧıểυ luận vậy?] 
[Đặt mông xuống đi.] 
[Mông cộng thêm một.] 
[Nếu có phiên bản crack thì nhớ đá tôi một cái.] 
[Đánh bại đóa hoa cao quý lạnh lùng yyds, chủ thớt, sao không viết một cuốn ŧıểυ thuyết đi?] 
Năm mươi tin nhắn trả lời, ba mươi cái mông. 
Lộ Nhu cảm thấy bực bội. 
Sau đó cô đăng một trạng thái khoe việc đã mua được vé thành công cho buổi hòa nhạc ở nhà hát địa phương, vì không thể đi nên định tặng cho người khác. 
Lúc này, một người tự xưng là “Cá Cá” đã liên lạc với cô. 
Lộ Nhu xem qua hồ sơ: Nữ. Ảnh đại diện là một cô gái. Giới thiệu: “Ngày nào thầy giáo cũng chinh phục tôi.” 
Tốt, khả năng cao là nữ. 
Cô ấy nói rằng nhờ vài phương pháp xã hội học mà cô ấy đã thành công trở thành học trò của thần tượng mà trước đây cô ấy không dám mơ đến. 
Vì vậy, trong mười câu thì có đến tám câu là khen thầy giáo. 
Cá Cá: [Thầy tôi quá đẹp trai, quá lịch sự, kỹ thuật tuyệt vời, thể lực cũng rất mạnh, tôi suýt nữa muốn cưới anh ấy mất rồi.] 
Thịt Thịt: [Thể lực? Mạnh?] 
Cá Cá: [Một khi bắt đầu là bảy tám tiếng không nghỉ, cậu bảo thế là mạnh hay không?] 
Lộ Nhu im lặng một lúc rồi từ từ gõ chữ.
Thịt Thịt: [Chẳng có gì ngạc nhiên, cậu muốn cưới anh ấy.] 
Cá Cá: [Khả năng kiểm soát và sức bền của anh ấy quá mạnh. Nếu tôi có sức khỏe như thế thì chắc chắn tôi sẽ không thua trận nào trong mỗi lần luyện tập.] 
Lộ Nhu lại im lặng một hồi sau đó từ từ gõ chữ. 
Thịt Thịt: [Hết cách, thầy của cậu quá cứng rồi.] 
Cá Cá: [?] 
Thịt Thịt: [Ý tôi là thầy của cậu có kỹ thuật quá tốt.] 
Cá Cá: [Cậu bỏ bớt thế, tôi hiểu được chết liền…] 
Thịt Thịt: [Chống cằm.jpg] 
Cá Cá: [Có thể cho tôi hai vé hòa nhạc không, tôi sẽ trả tiền. Tôi muốn đi cùng thầy, hình như gần đây anh ấy cũng đang khá căng thẳng.] 
Thịt Thịt: [Được.] 
Cá Cá: [Hiện giờ tôi đang tham gia cuộc thi ở ngoài tỉnh, cậu gửi cho tôi qua bưu điện được không, địa chỉ là siêu thị chuyển phát Bắc Nhất.] 
Lộ Nhu dừng lại. Bạn học à? 
Thịt Thịt: [Được.] 
Cá Cá: [Tôi phải nói trước là phương pháp của tôi không chắc chắn hiệu quả đâu. Thầy của tôi cũng là do tôi phải mất ba năm kiên trì mới có thể thành công. 
[Chắc chắn là bỏ ra thời gian lâu như vậy mới có thể chứng minh giá trị của anh ấy, nghĩ lại thì tôi thật sự may mắn quá đi.] 
[Thầy của tôi vô địch.] 
Lộ Nhu nhìn trời rồi thở dài một hơi: 
Một cô fan nhỏ vừa trung thành vừa hiểu tâm lý. Thầy nào mà không bị xao xuyến trước cô học trò như thế chứ? 
Thịt Thịt: [Tôi phải làm gì đây?] 
Bảy ngày đó, cô lừa ba mẹ nói rằng mình đang nghiên cứu một dự án nên phải ở lại với bạn một tuần. 
Cô tạm thời chuyển đến nhà Giang Mạn để tìm hiểu mọi chi tiết trong cuộc sống của anh, để đối mặt với những mặt không ai biết về anh, để tiếp xúc gần gũi, giải mã anh, thưởng thức anh, lặng lẽ nuốt xuống sự ghét bỏ và không quan tâm của anh. 
Đối với Lộ Nhu, đó là cảm giác vừa hứng thú lại vừa sợ hãi. 
Sau này, khi cô kể lại chuyện ấy: 
Lúc đó, tôi chẳng biết anh ấy có yêu tôi vào một khoảnh khắc nào đó hay không. 
Anh ấy đẩy tôi xuống hết lần này đến lần khác rồi lại kéo tôi lên. 
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc