Cô thật sự đã hôn Giang Mạn sao?
Lộ Nhu ngồi bệt trên sàn, há hốc miệng, kinh ngạc tột độ trong im lặng.
Cô thật sự đã hôn Giang Mạn.
Đêm say rượu ấy, trước khi mọi thứ trở thành từng mảng ký ức đứt đoạn! Cô đã ra tay với Giang Mạn!
Hơn nữa, cô lại còn dùng thủ đoạn kéo anh vào căn phòng tối, nhân lúc anh không chú ý rồi đè anh xuống, hôn anh như một tên thổ phỉ.
Lộ Nhu vội vàng chắp hai tay lại, không ngừng hướng về anh mà xin lỗi trong thầm lặng.
Chẳng trách anh xóa cô khỏi danh sách bạn bè, chẳng trách anh tin chắc rằng cô thích anh…
Sau đó cô lặng lẽ ngồi dựa vào tường tự kiểm điểm, trong lòng có hàng ngàn mâu thuẫn giằng co: Có lẽ anh nghĩ cô hôn anh chỉ vì say rượu, vì hormone dâng cao chứ không phải vì thích, nên giờ anh mới nói “May mà em không thích tôi.” Chắc là vậy…
Vậy rốt cuộc là anh có biết cô thích anh không?
Giang Mạn đột nhiên xoay người nằm nghiêng.
Dòng suy nghĩ của cô lập tức bị cắt ngang và quay sang nhìn anh theo bản năng.
Từ xa, cô đã thấy rõ nốt ruồi ấy chỉ trong một khoảnh khắc.
Lộ Nhu không hiểu tại sao chỉ mới nhìn thấy nốt ruồi ấy lại khiến cô nghĩ đến những giấc mơ. Bằng một cách không kiểm soát được, cô tiến gần đến anh như thể đang tái hiện lại giấc mơ đó. Làn da trơn láng ấy, nốt ruồi như một con yêu tinh, dụ dỗ cô cúi đầu xuống, chầm chậm áp sát, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngửi lấy hương thơm từ cổ anh.
Thơm quá.
Là một mùi hương ấm áp như hoa hòa lẫn một thứ mùi khó tả, sâu thẳm như đại dương.
Nốt ruồi này thật sự quyến rũ, nằm ở đây cũng thật sự là một điều tai hại.
Trong lòng cô tràn ngập cảm giác ẩm ướt, một thứ khát khao mãnh liệt như một cơn mưa lớn tuôn tràn khắp cơ thể. Nó khiến cô muốn làm gì đó với nốt ruồi ấy, những điều bí mật không thể nói ra, những điều vừa mộng mơ vừa táo bạo.
Co hít một hơi thật sâu, Giang Mạn…
Thì ra phụ nữ cũng có thể trở thành loài dã thú bởi vì thứ tình cảm cuồng nhiệt này.
Anh tài hoa xuất chúng nhưng lại lạnh nhạt với cảm xúc, điều này không phải ngẫu nhiên. Bởi vì anh dành hầu hết tâm trí và khát vọng cho niềm đam mê duy nhất mang tên đàn tranh nên anh không chỉ không quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ mà thậm chí còn bài xích.
Cô hiểu rằng anh không phù hợp với cô, không phù hợp với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng loại tỉnh táo này lại có phân loại riêng và của cô chính là kiểu tỉnh táo không hề phản kháng.
Cô chậm rãi tiến gần hơn, ngửi lấy mùi hương của anh. Cô yêu cái vẻ bình yên của anh khi ngủ đến phát điên mất rồi.
Tắt đèn, trong bóng tối, cô khẽ ghé sát tai anh, thì thầm: “Giang Mạn…”
“Tại sao em lại có thể động lòng với anh lần nữa đây?”
“Rõ ràng là em đã phải cố gắng rất nhiều để kiềm chế rồi mà.”
Cô chậm rãi cúi xuống, khẽ thở dài một tiếng rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên nốt ruồi ấy, vừa trang nghiêm vừa nghiêm túc.
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ nhưng đầy cương quyết: “Giang Mạn, nếu thật sự có người phụ nữ nào có thể mở được lớp vỏ bọc của anh…”
“Thì người đó, nhất định phải là em.”
Chỉ có cô mới không sợ rơi xuống vực sâu.
Cô không kìm chế nổi nữa mà nhẹ nhàng liếʍ một cái, cảm giác còn tuyệt vời hơn cả trong mơ, mềm mại hơn cả đậu hũ.
Cô kéo nhẹ tấm rèm lên một chút, dưới ánh trăng, dường như nốt ruồi ấy trở nên đậm màu hơn.
Cô lén cúi sát xuống cắn nhẹ môi anh, bị mê hoặc quá lâu nên trong lòng chỉ muốn đào nốt ruồi bé nhỏ ấy ra.
Giang Mạn bỗng nhiên xoay người, cô theo phản xạ nằm xuống trong hoảng loạn. Nhưng chưa kịp phản ứng thì cánh tay anh đã tự nhiên quàng lấy cô, dáng vẻ thân mật hệt như một cặp đôi.
Lộ Nhu lập tức căng thẳng, cả người co rúm lại thậm chí còn run rẩy.
Cô từ từ đưa tay lên định đẩy anh ra thật khẽ khàng.
Nhưng ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào cổ tay anh thì một cơn kinh hãi ập đến. Cô lập tức lấy tay che miệng, ánh mắt ngỡ ngàng, khuôn mặt bất lực hướng về phía chiếc đèn bàn, các ngón chân co giật căng cứng.
Hôm nay vội vàng đi đến đây nên cô quên không mặc nội y mất rồi.
Vậy mà lòng bàn tay của Giang Mạn lại đang đặt đúng lên ngực cô. Chỉ cách một lớp áo mỏng, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ tay anh, vừa mới lạ vừa khiến cô như bị tra tấn đến khó chịu.
Dù đang chìm sâu trong giấc ngủ nhưng con người vẫn không thể cưỡng lại cảm giác mềm mại. Bàn tay anh vô thức nắm lấy, cảm giác lạ lẫm khiến anh siết nhẹ vài cái như để tìm hiểu xem thứ gì lại có sức hút đến vậy.
Khi sự vô thức bị bản năng dẫn dắt, bàn tay phải của anh bất chấp mọi giới hạn rồi tiếp tục bóp mạnh một chút, bản năng sinh lý khiến anh cứ muốn đùa nghịch trong khi cơ thể anh không kiểm soát được mà áp sát vào cô hơn. Tiếng thở của anh dần trở nên nặng nề ngay bên tai cô.
Lộ Nhu cảm nhận được đầu ngực của mình đang từ từ cứng lại, áp vào lòng bàn tay anh như một lời cầu xin.
Cô xấu hổ đến mức chỉ dám che miệng, không dám nhìn anh.
Thỉnh thoảng, cô lại lén liếc xuống nhìn bàn tay tinh tế của anh đang tự do nhào nặn nơi nhạy cảm của mình, nhìn những đốt ngón tay và gân tay nổi lên bởi hành động ấy. Tất cả đẹp đẽ đến mức cô muốn đặt tay mình lên tay anh rồi khẽ thì thầm cầu xin: Nhẹ thôi, chậm chút, đừng khiến em đau quá…
Làm sao có thể là tay của Giang Mạn chứ?
Làm sao anh có thể chạm vào nơi đó?
Cô cố nén tiếng rêи ɾỉ, khẽ bật ra lời thì thầm đứt quãng, như một lời cầu cứu yếu ớt: “Giang…”
Cô lại vội vàng bịt chặt miệng không dám đánh thức anh.
Nhưng nếu cứ để anh tùy tiện nhào nặn nắn bóp như vậy, sớm muộn gì cô cũng không chịu nổi mà bật thành tiếng. Nhiệt độ cơ thể anh nóng hơn cô nhiều, cô cảm thấy mình sắp tan chảy trong vòng tay anh. Nếu đến sáng mai cô vẫn còn nằm bên cạnh anh thế này thì thật sự không biết phải đối mặt với anh ra sao nữa.
Giữa nỗi sợ hãi và cơn khoái lạc ngập tràn, cô cảm thấy bản thân như lạc vào một mê cung không lối thoát.
Bỗng Giang Mạn nói mơ: “… Bánh bao.”
Dường như anh đã tìm ra câu trả lời thỏa đáng, thỏa mãn nắm lấy hai cái nữa rồi xoay người, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Lộ Nhu đỏ bừng cả mặt, cô cuộn người lại, trong lòng không ngừng gào thét lên trong câm lặng.
Sáu giờ rưỡi sáng, Giang Mạn tỉnh dậy đúng giờ. Anh ngồi dậy với tinh thần sảng khoái, gọn gàng gấp chăn màn. Nhưng khi làm xong, anh cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh quay đầu.
Ở góc phòng, Lộ Nhu ngồi đó với đôi mắt thâm quầng vì cả đêm không ngủ, mỉm cười ngượng ngùng với anh.
Giang Mạn cau mày, hạ giọng hỏi: “Em không về nhà à?”
“Em mệt quá nên… Ngủ quên.” Cô lại nói dối.
Giang Mạn không hỏi thêm mà đi vào phòng thay đồ, sau đó gọi bữa sáng. Hai người cùng ăn rồi anh lái xe đưa cô về. Trước khi rời đi, anh còn đưa cho cô gấp năm lần tiền công, lịch sự cảm ơn vì sự chăm sóc của cô.
Khi nhận tiền, ánh mắt Lộ Nhu mơ hồ cứ nhìn chăm chăm vào một chỗ.
Ánh mắt cô khiến Giang Mạn không khỏi nhìn lại tay mình. Anh nghiêng đầu khó hiểu, nhìn cô rồi lại nhìn tay mình.
Tay anh sao? Có gì lạ à? Không nhận ra có điều gì bất thường, anh đành nghĩ: Có lẽ là trời đang nóng hơn bình thường…
Hôm nay, Lộ Nhu nói ít hơn hẳn so với mọi ngày. Mỗi khi hơi tới gần anh, cô lại lập tức giữ khoảng cách. Tâm trí cô vẫn chưa thoát khỏi sự việc đêm qua, thậm chí nơi nhạy cảm ấy vẫn còn nóng rực và mẫn cảm.
Trước khi rời đi, đột nhiên cô lên tiếng: “Em có thể làm giúp việc cho anh.”
Cô ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Em chỉ muốn kiếm tiền thôi.”
Nói xong cô lập tức hối hận, cảm thấy câu “chỉ muốn kiếm tiền” khiến cô trông như đang cố giấu giếm điều gì.
Bị từ chối là điều cô đã dự đoán trước.
Anh nói với giọng bình thản: “Tôi sống một mình vẫn ổn.”
Lộ Nhu cúi đầu, bước đi nặng nề về nhà. Cô đi được một đoạn thì dừng lại, quay đầu nhìn ngôi biệt thự dưới ánh bình minh.
Mây trắng trôi lững lờ, bầu trời rộng lớn, ngôi nhà ấy đứng đó một cách cô độc, tĩnh lặng giữa khoảng không bao la.
Cô cứ nhìn mãi cho đến khi cảm giác như linh hồn mình hòa vào khung cảnh tuyệt đẹp ấy, giống như một bức tranh của Monet. Cô thở ra một hơi dài, trong lòng bất giác nổi lên những dòng suy tư đầy chất thơ:
Sống trong một căn nhà trống trải thế này, chỉ miệt mài với đàn tranh, cô độc đến vậy. Từ nhỏ đã bị ràng buộc bởi những quy tắc hà khắc. Anh thật sự cảm thấy hạnh phúc, hay chỉ là đã tê dại?
Anh không thuộc về đám đông, không có tính khí xấu, không phát triển tình cảm yêu đương. Mọi khát vọng của anh đều dồn hết vào cây đàn tranh. Anh hầu như không giao tiếp với ai, một mình vượt qua mọi khó khăn. Aristotle từng nói: “Người sống cô độc, hoặc là quái thú, hoặc là thần linh.”
Giang Mạn, anh thật sự muốn trở thành thần linh sao?
Một tuần sau, Giang Mạn bất ngờ chặn cô lại.
Anh nói rằng sẽ cho cô làm thử công việc giúp việc trong vòng bảy ngày.