Diệp Liệt Thanh nghe vậy dung khan thô bạo lau đầu, lắc mạnh tóc, cười lạnh: “Chỉ có cái bánh bao nhỏ tí thôi! Mó vào còn thấy cấn tay nữa!”
“Ừ..Dượng, chỉ có cái bánh bao nhỏ thôi, đêm qua còn chơi suốt đêm. Còn vừa mυ"ŧ vừa gọi Uyển Uyển….ôi chà~ nó đỏ lên rồi…”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh gần như thở dài một hơi. Anh thở phào, không đề cập tới, hung hăng trừng mắt nhìn người kia, nghiến răng, nghiến lợi nói: “Im đi!”
Cuối cùng, anh lại nói thêm: "Nếu chuyện này lộ ra ngoài, người chịu thiệt cũng không phải tôi!"
"Ồ..." Văn Uyển thờ ơ đáp lại, xoa xoa bàn tay nhỏ bé, dưới ánh mắt chăm dượng của Diệp Liệt Thanh, chậm rãi đưa tay về phía giữa hai chân, thản nhiên nói: "Tối qua dượng dùng miệng hoa huyệt cho Uyển Uyển thật thoải mái... A... Lưỡi dượng thật mềm... Muốn nữa..."
Một cô nhóc không biết điều như vậy, Diệp Liệt Thanh chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp, ở lại chắc chắn sẽ bị tức chết.
Văn Uyển thoải mái nằm trong bồn tắm, nhìn bóng lưng tức giận bỏ đi của Diệp Liệt Thanh, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, dịu dàng nói: "Dượng... Cháu tắm xong mà dượng không ở đây, người ta sẽ buồn... hu hu..."
Diệp Liệt Thanh vừa đi tới cửa, nghe tiếng khóc giả tạo của cô gái trong phòng tắm, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, da đầu tê dại.
"Chắc chắn kiếp trước tôi đã đào mộ tổ nhà em rồi!"
Diệp Liệt Thanh ném lại một câu như vậy, đi lấy nốt nửa gói thuốc lá, ra ban công gọi điện thoại.
*
Lúc Văn Uyển khỏa thân đi ra từ phòng tắm, chỉ thấy Diệp Liệt Thanh xách hai phần bữa sáng vào cửa.
Diệp Liệt Thanh sau khi vào cửa hoàn toàn không liếc nhìn Văn Uyển đang trần truồng, đặt bữa sáng lên bàn ăn: "Đi mặc quần áo vào, ăn xong tôi đưa em về..."
"Ừm..." Văn Uyển cũng biết không thể ép người quá đáng, ngoan ngoãn mặc quần áo, vẻ mặt nhu mì ngồi vào bàn ăn; "Nhưng mà, dượng, cháu..."
Nói xong, ấp úng nhìn Diệp Liệt Thanh, nhỏ giọng nói: "Cháu mệt cả sáng rồi, tay hơi mỏi, dượng đút cho cháu được không..."
Diệp Liệt Thanh liếc nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng, hầu hạ cô ăn xong bữa sáng.
Lúc này mới mang chén sữa bò, đem một viên thuốc màu trắng đưa tới trước mặt Văn Uyển: "Uống đi..."
Dừng một chút mới giải thích: "Tối hôm qua mặc dù tôi không mang vào, nhưng ở trong bồn tắm lớn, còn có..."
Không đợi người nói xong, Văn Uyển liền cầm viên thuốc trong tay Diệp Liệt Thanh nuốt xuống.
Nuốt thuốc xong, Văn Uyển nhìn chằm chằm Diệp Liệt Thanh hồi lâu, mới mở miệng mắng: "Tên khốn!"
Vừa mắng xong, điện thoại di động của Diệp Liệt Thanh liền vang lên.
Văn Uyển tùy ý liếc nhìn màn hình, chỉ thấy hai chữ Văn Tuyết chớp động trên màn hình.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Văn Uyển trầm xuống: "Không cho phép nghe!"
Nghe tiếng, Diệp Liệt Thanh thở dài, trước mặt Văn Uyển cúp điện thoại của Văn Tuyết: "Đi thôi... đưa em về!"
Văn Uyển ngồi tại chỗ bất động, lạnh lùng nói: "Ngay trước mặt tôi, chặn cô ta lại, từ nay về sau ở trước mặt tôi không cho phép nghe điện thoại của cô ta."
Mắt phải Diệp Liệt Thanh giật giật, liếc Văn Uyển một cái: "Con bé chết tiệt kia! Đó là cô của em, tôi là dượng của em..."
"Chặn hay không!? Không chặn cô ta, có tin lát nữa cô ta gọi điện tới, tôi anh nghe máy không?" Nói xong, Văn Uyển lấy điện thoại di động của mình ra, chụp mấy vết bầm đỏ trên cổ mình.
"Năm phút đồng hồ..."
Lời còn chưa nói hết, điện thoại của Văn Tuyết lại gọi tới, Diệp Liệt Thanh chỉ liếc mắt, trực tiếp kéo người vào trong danh sách đen.
Văn Uyển thấy thế, lúc này mới hài lòng đứng lên, tiến lên thân mật khoác cánh tay Diệp Liệt Thanh, lấy lòng nói: "Dượng... sắp khai giảng rồi, cháu không muốn ở ký túc xá, nghe nói dượng có một căn hộ ở gần trường cháu, cháu muốn ở chỗ của dượng..."