Hút hết nửa gói thuốc, Diệp Liệt Thanh mới ngẩng đầu nhìn Văn Uyển trên giường, khàn giọng nói: "ŧıểυ Uyển... Em bây giờ còn nhỏ, chưa hiểu tình yêu nam nữ, tối qua là lỗi của tôi... Tôi không nên..."
Văn Uyển liếc nhìn tàn thuốc khắp nơi dưới chân người đàn ông, mắt híp lại, sắc mặt trầm xuống: "Diệp Liệt Thanh, bây giờ anh còn chưa mặc quần áo vào, đã muốn trở mặt không nhận người rồi!?"
Nghe cô bé bất mãn gọi thẳng tên, Diệp Liệt Thanh xoa xoa trán: "Em cũng biết, tôi là dượng của em... Chúng ta như vậy..."
"Dừng lại! Đừng giảng đạo lý với tôi! Anh nói xem đêm qua người bắn nhiều lần trên người tôi có phải anh không!?"
Diệp Liệt Thanh lập tức im lặng, mọi chuyện tối qua dù Văn Uyển có chủ động dụ dỗ, cũng có phần anh không nhịn được mắc câu.
Lúc này mà nói tiếp, đúng là có ý tứ "cặn bã".
Không nói gì, anh đứng dậy vào phòng tắm, Văn Uyển thấy thế liền đưa tay với anh: "Tôi cũng muốn đi..."
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh hít sâu một hơi, nghiến răng, chưa kịp nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
Văn Uyển đã lên tiếng trước: "Tối qua nên xem cái gì không nên xem đều đã xem, nên làm cái gì không nên làm đều đã làm rồi. Anh là đàn ông lớn rồi còn già mồm cãi láo cái gì nữa!?"
Diệp Liệt Thanh cảm thấy nghẹt thở, đành cam chịu bế Văn Uyển vào phòng tắm: "Chuyện hôm nay, không được nói ra, nghe rõ chưa!"
"Không có!"
"Văn Uyển..."
"Không nghe thấy, tôi điếc!" Văn Uyển bịt tai lắc đầu nguầy nguậy, nói lớn: "Cho tôi nước, tôi muốn tắm...:
Diệp Liệt Thanh xả nước, đặt cô vào bồn tắm, tắm rửa rồi đi.
Văn Uyển thấy thế, lạnh lùng nói: "Nếu tôi tắm xong đi ra mà không thấy anh, tôi sẽ báo cảnh sát, nói anh cưỡng hiếp tôi!"
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh cười lạnh, nhìn về phía giữa hai chân Văn Uyển: "Bây giờ em báo ngay đi, hoa huyệt của cô ngoại trừ đỏ lên một chút, sưng một chút, tôi cũng có đi vào đâu! Ngay cả lấy mẫu xét nghiệm, trong đó có cái gì của tôi!?"
Nghe xong lời nói vô liêm sỉ này, Văn Uyển trợn tròn mắt: "Diệp Liệt Thanh! Anh vô sỉ!!!"
Hóa ra tối qua cô nói thế nào anh cũng không chịu làm là vì lý do này!
"Đúng, tôi vô sỉ! Tôi cầm thú, tôi còn là một tên cặn bã, bây giờ biết rồi chứ?"
Văn Uyển tức giận hất nước vào anh, Diệp Liệt Thanh lắc lắc tóc, bọt nước trên đầu bắn hết lên mặt Văn Uyển, cô tức giận mắng.
"Diệp Liệt Thanh, anh chết chắc!"
"Không biết lớn nhỏ! Gọi dượng..."
"A... dượng nhà ai dùng ©ôи th!t cọ xát ŧıểυ huyệt của cháu gái? Còn bắn lên người cháu gái? Còn hôn cháu gái!?"
Văn Uyển kể lể đủ loại hành vi tối qua của Diệp Liệt Thanh.
Diệp Liệt Thanh nghe mà mí mắt phải giật liên hồi: "Em im miệng cho tôi!"
“Không đấy!” Nói xong, cô giơ chân lên, cố tình để lộ hoa huyệt.
Diệp Liệt Thanh xoay người chuẩn bị rời đi, không ngờ vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô gái trẻ phía sau lạnh lùng nói: “Nếu anh không cho tôi quan hệ, tôi sẽ gọi cho Văn Tuyết ngay bây giờ, nói rằng anh đã ở trên giường của tôi cả đêm.”
“Văn Uyển!!”
Văn Uyển bịt tai làm ngơ trước sự tức giận của người đàn ông, tiếp tục nói: “Ừm…Cháu để dượng làm cháu cả đêm, hình như nó đã lớn hơn một chút…từ nay trở đi, dượng cho cháu thêm nhé?”