Diệp Liệt Thanh sống hơn bốn mươi năm, gặp nhiều đàn ông phụ nữ đủ loại, đây là lần đầu tiên thấy người thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.
Trước sau chưa đến nửa phút, cô gái một giây trước còn đang uy hiếp anh, một giây sau lại có thể thân mật lấy lòng.
Diệp Liệt Thanh xoa xoa cái trán đau nhức, trầm giọng nói: "Không được, con gái ở ngoài trường không an toàn."
Văn Uyển làm nũng cọ cọ cánh tay Diệp Liệt Thanh: "Dượng..."
"Diệp Liệt Thanh!"
Hai người vừa xuống lầu, Văn Tuyết mang theo một đám bạn gái tức giận xông lại, túm lấy cổ áo của Diệp Liệt Thanh, mắng: "Ai cho anh cái mặt mũi này, anh dám chặn tôi!?"
Một tay Diệp Liệt Thanh bị Văn Uyển kéo đi, tay kia không ngăn được Văn Tuyết, trên cổ trong lúc nhất thời lại thêm mấy vết cào: "Sáng sớm cô nổi điên cái gì!?"
"Tôi nổi điên!" Văn Tuyết bị Diệp Liệt Thanh đẩy ra, hai mắt hung ác trừng Diệp Liệt Thanh, giọng căm hận: "Đêm qua anh ở cùng ai!?"
Văn Uyển đứng bên cạnh Diệp Liệt Thanh, tay nắm cánh tay anh không buông, sau khi Văn Tuyết đến, ngược lại còn dựa người vào đó vài phần, rụt rè nhìn Diệp Liệt Thanh: "Cô... Dượng..."
"Diệp Liệt Thanh! Anh điếc rồi!?"
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Trong giọng nói của Văn Uyển lộ ra vẻ chột dạ khiếp nhược, Văn Tuyết thì vênh váo hung hăng.
Diệp Liệt Thanh nhíu mày, hơi cụp mắt che giấu vẻ chán ghét trong mắt: "Cô đừng dọa ŧıểυ Uyển."
"Tôi dọa cô ta..." Văn Tuyết siết chặt hai tay thành quyền, móng tay bấm sâu vào trong da thịt, trong mắt mang theo một tia tình cảm khó hiểu: "Hôm qua là sinh nhật của tôi, ngày kỷ niệm mười năm của chúng ta! Tôi đợi anh một đêm..."
Nghe vậy, Văn Uyển trốn sau lưng Diệp Liệt Thanh cong môi cười mỉa mai, xem ra bà điên Văn Tuyết này rốt cuộc cũng học được chút khôn vặt.
Vậy mà biết dùng cách ôn nhu.
"Suốt đêm! Tôi gọi điện thoại cho anh cả đêm!"
Nói đến đây, trong mắt Văn Tuyết tràn đầy nước mắt: "Tôi tìm anh một đêm, đến cuối cùng chỉ đổi lấy một câu, tôi nổi điên! Vì sao tôi lại điên!? Còn không phải là Diệp Liệt Thanh anh ép buộc sao!? Nếu như không phải anh thì tôi và anh sao lại biến thành như bây giờ!"
"Diệp Liệt Thanh!! Đều là anh ép! Anh ép!"
Từ khi Văn Tuyết sinh ra tới nay, luôn là ŧıểυ công chúa kiêu ngạo, nhiều năm như vậy chỉ cần là thứ cô ta muốn, mặc kệ là người hay là vật, cô ta đều muốn có được, không từ thủ đoạn, thứ cô ta coi trọng, chỉ có thể là của cô ta, bao gồm cả người đàn ông trước mặt này.
Dù là người xung quanh đều cười nhạo sau lưng cô ta, chê cười thiên kim ŧıểυ thư Văn gia, coi trọng một người đàn ông mà gia tộc không thích.
Thì đã sao, cô ta thích Diệp Liệt Thanh, ai cũng không thay đổi được.
"Văn Uyển! Con khốn! Anh ta là đàn ông của tôi!"
Văn Tuyết vừa mắng vừa xông về phía Văn Uyển: "Cô buông tay ra! Buông tay!!"
Đối mặt với Văn Tuyết hoàn toàn điên cuồng, một đám phụ nữ vội vàng tiến lên kéo cô ấy lại: "Tuyết... chị Tuyết... Bình tĩnh một chút..."
Trong sảnh khách sạn này, ngoại trừ mấy cô gái không biết thật hay giả của Văn Tuyết, những khách khác không nhiều lắm.
Người phụ nữ đã bỏ thuốc Diệp Liệt Thanh cũng đi theo nhóm người, đưa tay kéo Văn Tuyết đang nổi điên.
Thân thể Diệp Liệt Thanh che chắn trước mặt Văn Uyển, đối mặt Văn Tuyết phát điên cào cấu, quát: "Văn Tuyết! Cô nháo đủ chưa!"
Văn Tuyết kéo áo sơ mi của Diệp Liệt Thanh, bị đẩy mạnh như vậy, sức lực trên tay làm đứt mấy cái cúc áo sơ mi.
Trong lúc nhất thời, dấu hôn trên cổ Diệp Liệt Thanh, vết cào trước ngực đều rơi vào trong mắt các cô gái.