Lệ Dị Thần đột nhiên tò ra khó chịu, trong bốn năm hôn nhân, Tần Thư Niệm luôn cúi đầu ngoan ngoãn, không dám cãi lại anh nửa lời. Nhưng từ sau ngay đưa ra đề nghị ly hôn, dường như cô đã trở thành một người khác.
Sắc bén và đầy kiêu hãnh.
"Cô có thái độ gì thế hả, thật tưởng rằng cô bám được vào tiểu thư nhà họ Thẩm là lợi hại lắm sao?"
Lệ Ôn Hàm cuối cùng cũng không kiếm chế được, "Dám buông lời ngao mạn với người nhà họ Lệ chúng tôi, bây giờ tôi sẽ gọi bảo vệ tới đuổi cô ra ngoài ngay!"
Cô vừa nói vừa quay người gọi bào vệ đang đứng gần đó.
“Lập tức đuổi người phụ nữ gây rối này ra khỏi...’’
Lời nói còn chưa dứt, đám đông bỗng nhiên im lặng, trông giống như nước thủy triều rút về hai phía, để lại một khoáng trổng rộng lớn, tiếng bước chân của đôi giày bốt vang lên rất rõ, mọi người nín thở đôi theo người đàn ông đang đi tới.
Phó Đình Thâm, người dàn ông quyền quý nhất Thành phố A, là ông trùm kiểm soát cố phấn thực tế đứng đằng sau Cuộc đua xe bờ biển Đông.
Ngay cả Lệ Dị Thần cũng chuyển sang biểu cảm nghiêm nghị hơn, chủ động chào hỏi Phó Đình Thâm khi bước chân anh ta bắt đầu chậm lại: "Sếp Phó, lần trước sau khi chia tay ở Nhà nghỉ Tây Lãnh, đã lâu rồi không gặp, ngài vẫn..."
Dáng người cao ráo, thẳng tắp đi lướt qua.
Bước chân đang đi bỗng dừng lại, Phó Đình Thâm từ tốn ngẩng đầu lên, đúng lúc đối điện với ánh mắt của Tần Thư Niệm đang tựa vào lan can nhìn xuống.
Tần Thư Niệm theo phản xa tự nhiên đã đứng thẳng người lên, còn chưa kịp né tránh ánh mắt, là Phó Đình Thâm đã cười nhẹ một tiếng.
"Lâu rồi không gặp, cô Tần."
Đôi mắt phượng vừa hẹp vừa dài trông thật sâu thẳm, nụ cười nơi khóe môi đầy mê hoặc, chỉ một ánh nhìn đã có thể khiến vô số cô gái vì anh mà say mê điên đảo.
Tần Thư Niệm có chút ngạc nhiên, cô không ngờ sau lần gặp gỡ vội vã năm xưa, Phó Đình Thâm vẫn còn nhớ tới cô.
"Lâu rồi không gặp, anh Phó."
Nụ cười của Phó Đình Thâm vẫn chưa tắt, anh liếc mắt nhìn về phía trợ lý đặc biệt đang đứng đằng sau.
"Tất cả chi phí hôm nay của cô Tần và bạn cô ấy đều ghi số của tôi."
Tần Thư Niệm sững sờ, cô lên tiếng từ chối theo phản xạ: "Không cần đâu, anh Phó, không cần phải tốn kém như thế..."
Cô đang định nói mối quan hệ giữa hai người cũng không đến bước đường phải khách sáo như thế.
"Cô Tần đã đặt cược chưa?"
Anh ngắt lời Tấn ThưNiệm, "Dạ Hoành hay là Tequila, câu trả lời của cô Tần là gì?"
Một chút gió biển từ Bờ biển Đông lướt qua trán Tần Thư Niệm, cô mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ thích thú.
Cô cười lên một tiếng, "Tôi chỉ có ít tiền, nên thích đặt cược vào kẻ mạnh hơn, an toàn một chút."
Phó Đình Thâm nhướng mày: "Cô đặt vào Tequila?"
Tần Thư Niệm không phủ nhận.
Phó Đình Thâm hơi nghiêng người, ra lệnh: "Đặt cược thêm gấp năm lần số điểm chơi tất tay của cô Tần vào Tequila."
"Nhất định phài đảm bảo cho cô Tần được chơi thật vui vẻ."
Tần Thư Niệm nhìn thẳng vào Phó Đình Thâm với ánh mắt như đang dò xét một cách công khai.
Có vẻ như Phó Đình Thâm hoàn toàn không chút để tâm, anh khẽ gật đầu, và tự quay người rời đi.
Đợi đến khi chác chắn Phó Đình Thâm không nghe thây âm thanh ở phía bên này, Lệ Ôn Hàm không phục chất vấn Tần Thư Niệm: "Cô quen biết Phó Đình Thâm từ khi nào, sao anh ấy lại có thái độ đặc biệt với cô như thế?"
Tần Thư Niệm đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn vẽ phía cô ấy, "Quen biết thế nào ư?"
"Chẳng phải cũng bởi vì một kẻ ngu xuẩn như cô!"
Cô quay người lại rời khỏi đây cùng Thẩm Y Y, không buổn ngoảnh đầu nhìn lại đám người này một lần nào nữa.
Hôm nay, người xem cuộc đua xe Bờ biển Đông đặc biệt đông, phần lớn là vì sự trở lại của Tequila, người đứng đầu bàng xếp hạng, và sự xuất hiện bất ngờ của Dạ Hoành, cùng với tin đổn rằng người đứng đầu nhà họ Phó, là Phó Đình Thâm, cũng sẽ đích thân tham dự.
Chằng mấy chốc, sân vân đông Bờ biển Đòng có sức chứa hàng vạn người đã chật kín chỗ ngồi.
Cảnh tượng vừa xày ra khi nãy vẫn không ngừng xoay quanh trong đầu Lệ Dị Thần, anh vô thức xoa xoa tay mình, nghĩ tới sự tương tác giữa Phó Đình Thâm và Tần Thư Niệm, ánh mắt anh bỗng tối sấm lại.
"Dị Thần, anh sao thế, bắt đầu từ khi nãy tới giờ, biểu cảm của anh trông không được vui?"
Tống Quán Quán có chút lo lắng khoác tay Lệ Dị Thần.
"Không có gì, cuộc đua bắt đầu rồi."
Rõ ràng Lệ Dị Thần không muốn nói nhiều, ánh mắt hướng vế phía trung tâm của trường đua.
Tống Quán Quán nắm chặt lấy mép áo, cô không thể phớt lờ sự ganh đua hiếu thắng của một người đàn ông trong ánh mắt của Lệ Dị Thần khi anh nhìn thấy sự tương tác giữa Phó Đình Thâm và Tần Thư Niệm, điều đó khiến cô ghen tị đến phát điên.
Nhưng mà vậy thì sao chứ, một người phụ nữ đã ly hôn, dựa vào đâu mà tranh giành với cô?
Trong trường đua, Tần Thư Niệm đặt tay chạm vào vô lăng quen thuộc, nhiệt huyết trong lòng đột nhiên bùng cháy lên, cảm giác hưng phấn đã rất lâu rồi không cảm nhận được khiến cô muốn hét lên hai tiếng.
Sau một tiếng s.ú.n.g nổ, ánh mắt Tần Thư Niệm sắc bén, chỉếc xe đua màu đỏ lao đi như một mũi tên được b.ắ.n ra.
Xe đua đỏ và xe đua đen cạnh tranh kịch liệt trên đường đua, thu hút sự chú ý của tất cả khán giả.
Hai xe bám sát nhau suốt chặng đua, kẻ trước người sau, có qua có lại, không phân thắng bại, cuối cùng ở vòng cuối cùng khi qua góc cua, xe đen tăng tốc vượt góc cua, trực tiếp lao thẳng qua vạch đích, và giành được chỉến thắng.
"Dạ Hoành, đã thắng!"
Tiếng vỗ tay vang dội như sấm lan tỏa ra khắp khán dài.
Tần Thư Niệm chạm tay vào vô lăng, thông qua kính xe nhìn vào người đàn ông phía trước đang bước xuống xe, từ từ nheo mắt lại.
"Cô đã thua rồi."