Sau Ly Hôn, Phó Phu Nhân Bị Lộ Thân Phận

Chương 7: Đừng tự mình đa tình

Trước Sau

break

Khi Tần Thư Niệm tới bệnh viện thì ông Chung vừa bước ra từ phòng phẫu thuật, nghe thấy tiếng gõ cừa, ông vừa nhổ bã trà vừa cảm thấy bực lức: "Người không có ở đây, mai hãy quay lại."

Tần Thư Niệm nhất thời có chút ngượng ngùng, "Vây, ông Chung, tôi để đồ ở trước cửa phòng ông, lát nữa ông nhớ lấy nhé."

Chưa kịp quay người đi, là cửa đã bị ai đó mở ra, ông chung nhìn thấy Tần Thư Niệm thì tò vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"Thư Niêm, sao cô lại tới đây thế? Mau vào đây, mau vào đây!"

Ông nhiệt tình kéo cô vào trong phòng tiếp đãi: "Hôm nay trên bàn mổ tôi gặp phải một tình huống bất ngờ, đang sầu não không biết tìm ai dể bàn bạc, cô đến thật đúng lúc, tôi có cả một đống vấn đề đang chờ để hỏi đây!"

Vừa bước vào đã bị nhét cả đống tài liệu, Tần Thư Niệm bị ấn ngổi xuống cái ghế làm việc của giáo sư, ông Chung đứng bên cạnh vẫn còn đang nhiệt tình pha trà: "Hiếm khi gặp được cô, hôm nay tôi phải hỏi cho đủ vốn, lần sau không biết khi nào mới có thế gặp lại"

Tần Thư Niệm gấp lại tập tài liệu đang đọc dở, ngón tay chỉ vào tập hổ sơ: "Không đâu, tôi đã ly hôn rồi."

Nhìn thấy than sắc kinh ngạc của ông Chung, Tần Thư Niệm có chút cảm giác khó tả: "Hôm nay đến đây cũng là vì muốn thương lượng với ông về công việc giáo viên hướng dẫn mà trước đó ông đã nói với Y Y."

Người phụ nữ trước ỉnắt có nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng ông Chung lại cảm thấy vô cùng xúc động.

Năm xưa, khi còn là thực tập sinh, Tần Thư Niệm đã thế hiện tài năng bí ẩn khó đoán ngay từ lần đầu tiên cầm d.a.o mổ, chỉ là sau đó vì một người đàn ông mà cô cam tâm tình nguyện tử bỏ vinh quang cao nhất trong giới y học, tới bây giờ vẫn là điều tiếc nuối lớn nhất trong lòng ông Chung.

Giờ đây sau khi biết Tần Thư Niệm đã ly hôn, ban đầu ông có chút lo lắng rằng cô sẽ vì người đàn ông đó mà đau khổ đến c.h.ế.t đi sống lại, nhưng bây giờ nhìn thấy tâm trạng cô đã ổn đinh, ông cũng thờ phào nhẹ nhòm. "Nếu cô đồng ý thì không có gì tốt hơn cả, ngày mai tôi sẽ giúp cô tiến hành làm thù tục, vài ngày nữa là có thế nhận việc rồi."

Nói rồi, ông chung vẫn còn có chút tiếc nuối: "Với tư chất như cô, làm giáo sư hướng dẫn là dư sức, chỉ làm giáo viên hướng dẫn thì thật sự quá lãng phí tài năng, hay tôi xin đặc cách mời cô làm giáo sư nhé?"

Tần Thư Niệm khẽ chớp mắt.

Cô thấu hiểu ý của ông Chung, nhưng cô chỉ lắc đầu, cười nhẹ: "ông Chung, ông quá đề cao tôi rồi, bốn năm không cẩm d.a.o mồ, tôi đã không còn được như ngày xưa nữa đâu, tùy tiện làm giảng viên, đối với người khác cũng là một trách nhiệm."

"Sao lại thế chứ, với sự chuẩn bị về kiến thức chuyên môn và khả năng ứng biến hiện trường của cô, tuyệt đối..."

Ông Chung vô cùng sốt ruột, ông không kìm nén được muốn phản bác lại Tần Thư Niệm, nhưng bị cô đưa tay ra ngăn lại, cô nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn ý tốt của ông chung, nhưng tôi vẫn muốn từ từ, đúng lúc cũng nhân cơ hội học hỏi thếm nhiều kiến thức."

Thấy cô kiên quyết, ông chung chỉ có thế thở dài, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, gấn đây tôi nghe bạn nói, có người đang treo thưởng lớn, muốn tìm cô để phỏng vấn."

Tần Thư Niệm nhíu mày.

"Nghe nói đó còn là một vị đại nhân vật, hình như là vì người nhà của mình."

Ngón tay Tần Thư Niệm xoay xoay chân váy, "Đành phiến ông chung, tạm thời dừng..."

"Tôi biết!"

Ông Chung vui vẻ đáp lại, "Cô đã giúp tôi rất nhiều trong y thuật, đương nhiên tôi sẽ không tùy tiện tiết lộ danh tính của cô trong tình huống chưa có sự đồng ý của cô."

Trong lòng Tần Thư Niệm dâng lên một cảm giác ấm áp, mối quan hệ giữa cô và ông Chung không giống như với Thẩm y y, dù là người xa lạ, bốn năm không liên lạc, nhưng vẫn có thế đối xử chân thành với cô, đó là may mắn của cô.

Sau khi trò chuyện với ông Chung được một lúc, và từ chối lời mời ăn tôi của ông, Tần Thư Niệm rời khỏi bệnh viện.

Để chuẩn bị cho Cuộc đưa xe Bờ biển Đóng vào ngày hôm sau, Tân Thư Niệm vế nhà sớm để chuẩn bị dụng cụ bảo hộ, và nghỉ ngơi dưỡng sức.

Dù sao đây cũng là lần đâu tiên cô trở lại cuộc đua sau bốn năm, Tần Thư Niệm hiếm khi cảm thấy hổi hộp và phấn khích như thế.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Y Y đã lái xe đưa Tần Thư Niệm đến Bờ biển Đông, Tần Thư Niệm vẫn xuất hiện với danh hiệu "Tequila" từng đứng đầu bảng xếp hạng năm xưa, theo quy định, đợi tới khi bắt đầu cuộc đua thì phải giấu danh tính, ngoài những người liên quan, không ai biết được phía sau lớp mặt nạ của những tay đua này là ai.

Cuộc đua của Tần Thư Niệm còn hai giờ nữa mới bắt đầu, thế là cô bèn đóng già làm khán giả để cùng Thẩm y y dựa vào lan can trò chuyện.

"Nghe nói hôm nay Dạ Hoành cũng sẽ tham gia cuộc đua, tôi thật sự rất mong chờ, nếu kết thúc mà có thể xin được phương thức liên lạc thì tốt quá, cảm giác anh ấy đúng kiểu người tôi thích!"

Giọng của Lệ Ôn Hàm quá quen thuộc, Tần Thư Niệm nhíu mày một cách vô thức.

"Lúc đó nhờ anh trai em giúp em đi hỏi thăm nhé, anh ấy là một trong những cổ đông của cuộc đua xe, dù cổ phần không thể so bì với nhà họ Phó, nhưng muốn xin số liên lạc của một tay đua nhò thì chắc không khó."

Tống Quán Quán quay đầu nhìn Lệ Dị Thần và cười dịu dàng: "Dị Thần, anh thích tay đua nào?"

Lệ Dị Thần dường như không mấy hứng thú với cuộc đưa này, bèn nói qua loa: "Đều được cả, chằng phải nghe nói có một người từng đứng đấu bảng xếp hạng gì gì đó, đã nghỉ đua nhiều năm, hôm nay quay trở lại hay sao?"

"Đó đều chỉ là chỉêu trò..."

Bạn thân của Lệ Dị Thần vừa nói được nửa câu, thì đột nhiên trợn mắt: "Ê, đó không phải là người mà anh... sao cô ấy lại ở đây?"

Lời vừa nói ra, nhìn thấy sắc mặt của Lệ Đi Thần, bạn anh có chút hối hận vì đã buột miệng nói quá nhanh.

Tần Thư Niêm hiếm khi buộc tóc đuôi ngựa lên cao, cô tháo bỏ gọng kính dày, gương mặt trang điểm nhẹ, cả người cô trông thật trong trẻo dưới ánh nắng, cái áo thun trắng đơn giản và quần jeans cạp trễ, để lộ vòng eo thon trắng mịn.

Khi cô ngậm chặt vào miệng chai bia và quay đầu lại, trông mạnh mẽ như cô gái gợi cảm.

Tống Quán Quán nhìn về phía Lệ Dị Thần một cách vô thức, cô nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt anh đang lóe lên một sự kinh ngạc, cô mím chặt môi, móng tay cào vào lòng bàn tay tạo thành một vết hằn sâu.

Lệ Dị Thần nhanh chóng thu lại cảm xúc trong ánh mắt, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tần Thư Niệm: "Đây không phải là nơi cô nên tới."

Thẩm Y Y nghe thấy thế thì bật cười, đảo mắt một vòng: "Một nơi thấp kém mà ngay cả tiểu tam với chó cũng có thể vào được, sao lại không cho người ta vào xem náo nhiệt kia chứ?"

Biểu cảm của Tống Quán Quán có chút thay đổi, sau đó lại dịu dàng giải thích: "Cô Thẩm hiểu lẩm rồi, Dị Thần là ban tổ chức cuộc đua xe Bờ biển phía Đông, hôm nay tới đây cũng bời vì sau khi tôi về nước, luôn cảm thấy tò mò về cuộc đua xe này, chỉ là không ngờ cô Tần lại theo sát tới vậy..."

Cô nhìn Tần Thư Niệm, có thể nói là hết lời khuyên nhủ: "Tình cảm vẫn nên dễ hợp dễ tan thì hơn, nếu như cô Tần đã ly hôn với Dị Thần rồi, đừng dùng những thủ đoạn thấp hèn như thế để thu hút sự chú ý của anh ấy nữa."

Lời cô nói vô cùng khéo léo, nghe có vẻ lịch sự hào phóng, rất ra dáng của một chính thất, ngay lập tức đã khẳng định Tần Thư Niệm là người không biết điều, mặt dày vô liêm si một mực đeo bám theo Lệ Dị Thần tới đây nhìn trộm anh ấy.

Những người tới bờ biển Đông xem cuộc đua xe phần lớn đều là giới thượng lưu, năm xưa đã nghe không ít về chuyện tình yêu và hận thù giữa Lệ Dị Thần, Tần Thư Niệm và Tống Quán Quán, đương nhiên cũng biết năm xưa Lệ Dị Thần đã yêu Tống Quán Quán sâu dậm đến thế nào, Tần Thư Niệm lại đeo bám thế nào để trèo lên được vị trí dó, bao nhiêu năm qua Lệ Dị Thần chưa tửng bao giờ thừa nhận danh phận của Tần Thư Niệm.

Giờ đã ly hôn, mà vẫn cử âm hổn bất tán mãi như thế, ít nhiều gì trông cũng giống như cao dán chó bám dai như đỉa.

"Dẹp câu nói đừng cố gắng thu hút sự chú ý đó của cô đi, mẹ kiếp, cô nghĩ tên ngốc đó là Ngọc Hoàng Đại Đế à..."

Tần Thư Niệm ngăn cản bài văn dài hơn ba trăm chữ mà Thẩm Y Y đang chuấn bị tuôn ra, lạnh nhạt nói với Lệ Dị Thần và Tống Quán Quán: "Tống tiểu thư nếu không có việc gì thì nên soi gương nhiều hơn, đừng tự mình đa tình nữa."

"Đợi vị cổ đông này khi nào tước được quyền xem cuộc đua của tôi, rồi hãy tới dạy dỗ tôi vẫn chưa muộn."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc