Bà Lệ cầm ly nước, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác ngỡ ngàng trước đó.
"Niệm Niệm, cháu nghiêm túc đấy chứ? Thật sự không thế cứu vãn ư..."
Tần Thư Niệm chỉ mỉm cười, mọi chuyện đều nhe nhàng như gió thoảng, chuyện cũ đã qua như mây khói.
Sự im lặng bao trùm toàn bộ phòng khách nhà họ Lệ, một lúc lâu sau vẫn là bà Lệ đã phá vỡ sự yên lặng, "Là nhà họ Lệ đã có lỗi với cháu, bà tôn trọng lựa chọn của cháu."
Khi nhìn thấy tình hình đã tới mức này rồi, Tần Thư Niệm tự thấy mình có ở lại cũng không thích hợp, bèn đứng dậy nói lời chào tạm biệt bà Lệ.
Bà Lệ quay đầu nhìn Lệ Dị Thần đang đứng bên cạnh, anh cứng đầu như một khúc gỗ, đứng yên không cử động, trong lòng bà bỗng cảm thấy tức giận, quay đầu lại dịu dàng vỗ vào tay của Tần Thư Niêm: "Bà cũng không giữ cháu lại, chỉ là sau này nếu cháu cảm thấy vui vẻ rồi, hãy nhớ phải thường xuyên về thăm bà, trò chuyện với bà, cháu biết đấy, bà thích nhất là tài nghệ của cháu."
Tần Thư Niệm chỉ cười mà không đáp lại, xách túi lên quay người rời đi.
Bữa tối cũng được ăn trong cảm giác ngổn ngang, dù Tống Quản Quán đã cố gắng hết sức, cũng không khiến bà Lệ nhìn cô thếm một lần, khi ăn tới giữa chừng thì cảng không chịu nổi dáng vẻ Tống Quán Quán bám dính lấy Lệ Dị Thần, bà đập đũa, măt trầm xuống.
"Dị Thần, theo bà vào thư phòng!"
Lệ mẫu theo phản xạ đã lên tiếng phản đối: "Mẹ, Dị Thần còn chưa ăn no..."
"Ăn thiếu một bữa thì có c.h.ế.t ai chứ?"
Lệ mẫu lập tức im lặng, bà Lệ lườm Lệ Dị Thần một cái, quay người đi lên cầu thang.
Ngón tay đang nắm chặt đũa của Lệ Dị Thần bỗng siết chặt lại.
"Dị Thần, anh mau đi với bà đi, nhìn bà trông có vẻ rất thích cô Tần, nhìn cô Tần thản nhiên rời khỏi đây mà không ngoảnh đầu lại, chắc chắn bà ấy đã rất buồn, anh là cháu trai mà bà yêu thương nhất, bà cũng muốn nói với anh những lời từ tận đáy lòng."
Tống Quán Quán đặt tay lên mu bàn tay Lệ Dị Thần, giọng nói vừa lo lắng vửa chân thành.
Nghe những lời an ủi nhẹ nhàng của người yêu, lòng Lệ Dị Thần vô cùng cảm động: "Quán Quán, em lúc nào cũng thấu hiểu lòng người như thế, bây giờ chỉ bởi vì bà tiếp xúc với em chưa được bao lâu, anh tin chỉ cẩn bà thật sự thấu hiếu em rồi, nhất định sẽ thay đối cách nhìn về em."
Tống Quán Quán cười dịu dàng, "Không sao đâu, không cần vội, chúng ta còn cả một tương lai dài phía trước kia mà."
Sau khi an ủi Tống Quán Quán, Lệ Dị Thần đi lên thư phòng ờ tầng hai, vừa vào cửa đã thấy trong tay bà Lệ đang cầm một chuỗi hạt Phật quen thuộc.
Anh mím chặt môi và đóng cửa lại, đứng trước bàn, giọng cũng có chút bất lực: "Bà, Quán Quán là người mà cháu đã chọn làm vợ tương lai, hơn nữa nhà họ Tống cũng là thế giao trong nhiều năm của nhà họ Lệ, cho dù bà có ý kiến, thì cứ trách cháu là được, sao lại làm khó cô ấy như thế chứ?"
"Còn chưa gả vào nhà mà đã bảo vệ như thế rối ư? Sao ngày xưa không thấy cháu có tâm tư như thế với Thư Niệm?!"
Bà Lệ lườm anh một cái, đưa tay lèn chỉ vào chuỗi hạt trong tay: "Còn nhớ cái này hay không?"
Lệ Dị Thần nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn lắc đấu.
Bà Lệ tức giận cười khẩy, nói với giọng lạnh lùng: "Đối với người phụ nữ đó, chỉ một chuyện nhỏ nhặt cũng nhớ mãi không quên, còn người vợ đầu ấp tay gối bao nhiêu năm thì bỏ như giày cũ? Đây là món quà Thư Niệm đã tặng bà vào năm đầu tiên hai đứa kết hôn!"
"Hơn mười năm rồi, đêm nào bà cũng mơ thấy ác mộng, không ngủ được, đã gặp bao nhiêu bác sĩ, uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy khá hơn, là nha đấu đó tự mình đi tới Phổ Đà Sơn, mười quỳ chín lạy, đặc biệt cầu xin dại sư dế cấu vế cho bà chuỗi hạt được khai quang này, bào bà đeo nó mỗi ngày, chỉ để bà có được giấc ngủ ngon! Nếu lâu quá cháu không nhớ, vậy tháng trước sinh nhật em gái cháu, thậm chí trong lúc nướng thịt cho bọn họ mà bị bỏng, bây giờ bên hông vẫn còn môt vết sẹo đấy, cháu đã quên sạch cả rồi à!"
Lệ Dị Thần mím chặt môi, ánh mắt tối tăm như vực sâu: "Những điều này cháu sẽ bù dắp gấp đôi về vật chất cho cô ấy..."
"Bù đắp được sao?" Bà Lệ thở dài, nhìn dứa cháu trai lâu nay luôn rất hiểu chuyên, chỉ riêng trong tình cảm lại khiến bà đau đầu không thôi.
"Dối gạt người khác thì được, nhưng trong lòng cháu không rõ hay sao, năm xưa trong hoàn cảnh như thế nào thì Thư Niệm mới được gà vào nhà ta?"
Tay Lệ Dị Thần đang buông thõng bỗng siết chặt một cách không tự chú, dôi mắt đen như màu mực trào dâng.
"Khách sạn đã được đặt, thiệp mời đã được gửi đi, tiệc dính hôn ngay trước mắt, nhưng cô dâu tương lai lại bỏ trốn, nếu không phải Thư Niệm đổng ý đón nhận cái mớ hổn độn này, thì cả nhà họ Lệ chúng ta đả trở thành trò cười trong thương trường rồi!"
Bà Lệ hừ lạnh một tiếng: "Tại sao bà không có thiện cảm với Tống Quán Quán, cháu không rõ sao, vì chút ích kỷ cá nhân của cô ta mà để lại một cái hố sâu cho nhà họ Lệ chúng ta, còn cô ta thì tự tìm được chỗ dựa tốt hơn, giờ quay lại còn muốn bà chấp nhận cô ta ư, nghĩ cũng đẹp quá nhỉ!"
Bà liếc Lệ Dị Thần một cái: "Cháu tự suy nghĩ cho kỹ đi!"
Lệ Dị Thần im lặng như một bức tượng, mái tóc rũ xuống để lại một nỗi ám ảnh lớn trên gương mặt anh.
Cuộc trò chuyện trong thư phòng đương nhiên đã không truyền đến tai Tần Thư Niệm, sau khi rời khỏi Lệ Dị Thần, cô khó khăn lắm mới có được một giấc ngủ ngon, tới sáng hôm sau vẫn là Thẩm Y Y đến phòng khách gọi cô dậy.
Cô vừa xoa xoa khóe mắt còn hơi nhức, một mặt trong miệng đang nhai bánh mì phết mứt việt quất, một mặt còn phải dùng bàn tay rảnh rỗi để nhắn tin.
Tần Thư Niệm: [Anh Lệ, sáng nay có rảnh không, nếu tiện thì mười giờ phiến anh đến Cục Dân Chính tiến hành làm thủ tục.]
Lệ Dị Thần trả lời tin nhẩn rất nhanh, điểu đó khiến Tần Thư Niệm có chút ngạc nhiên, nếu cô nhớ không nhầm thì giờ này thường là thời gian họp sáng của Lệ Thị, Lệ Dị Thần khi đang họp đều luôn bật chế độ không làm phiền.
Lệ Dị Thần: [Sáng không rảnh.]
Tần Thư Niệm: [Ba giờ chiều thì sao? Bốn giờ cũng được, đừng quá sáu giờ, bên đó tan làm rồi.]
Lệ Dị Thần: [Vài ngày nữa hãy nói, gần đây đều không có thời gian.]
Sau đó thì tin nhắn im bặt, Lệ Dị Thần không trả lời nữa.
Tần Thư Niệm nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của Lệ Dị Thần, chẳng phải người đang gấp gáp tổ chức đám cưới với Tống Quán Quán là anh ấy hay sao, sao lại trở thành cô đang hối thúc anh ấy vậy chứ?
"Đúng rồi, mấy ngày trước ông Chung còn nhờ tớ hỏi cậu." Thẩm Y Y rót một ly sữa đặt trước mặt Tần Thư Niệm, nhíu mày hồi tưởng lại một lúc, "ông ấy hỏi cậu có ý định quay lại làm việc không, nếu cậu cảm thấy phiền phức, làm giáo viên hướng dẫn cũng đươc, mở khóa học tại Đại học S để lấy kinh nghiệm, ông ấy sẽ làm trợ giảng cho cậu."
Tần Thư Niệm uống một ngụm sữa, khóe miệng chưa kịp lau sạch đã xua tay: "Tớ không dám nhận dâu, để một ông lão hơn sáu mươi tuổi làm trơ lý cho tớ, tớ sợ mình bị tổn thọ."
"Vậy tớ trả lời lại ông ấy nhé?"
Tần Thư Niệm rút một tờ khăn giấy lau khóe miệng, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Quay lại làm viêc thì để tớ cân nhắc thếm, lâu rồi không cầm d.a.o mổ, tớ sợ tay mình không vững, làm giáo viên hướng dẫn vẫn còn được, có thế nghe giảng khóa học của người khác không?
Cũng không biết bao nhiêu năm rồi không theo dõi, có phải mọi người đã lén lút phát biểu cả một đống luận văn phía sau tớ hay không!"
Thẩm y y lườm một cái: "Thôi đi, dù có chạy đua cũng không thế đuổi kịp trình độ của cậu đâu!"