Sau Ly Hôn, Phó Phu Nhân Bị Lộ Thân Phận

Chương 5: Là cháu không thích nữa

Trước Sau

break

Khi đi tới nhà cũ, cô đến sớm hơn nừa tiếng so với thời gian đã hẹn.

"Thiếu phu nhân, cô..."

Quàn gia nhìn Tần Thư Niệm với vè ngoài như hoàn toàn lột xác, ngấn ngơ vài giây, nhưng vẫn cung kính dẩn cô vào nhà.

"Vừa hay lão phu nhân đang nhắc tới cô, nhân lúc bữa tối còn chưa bắt đấu, cô có thể trò chuyện với bà ấy."

Thực ra, bữa cơm chỉ là viện cở, khuyên cô đừng ly hỏn với Lệ Di Thẩn mới là thật.

Vừa bước vào đã nhìn thấy một đám người đang tụ tập nơi ghế sofa ờ phòng khách, Tần Thư Niệm cô tình muốn tránh mặt đi, nhưng bà Lệ đã nhanh chóng gọi cô lại: "Tiểu Niệm, tới đây, mau tới nói chuyện với bà, đã lâu lắm rồi không gặp cháu!"

Tần Thư Niệm không còn cách nào khác, dành phái bước tới chào hòi, tới nơi rối mới phát hiện Lệ mẫu cũng có ở đó, Lệ Ôn Hàm và Tống Quán Quán đứng hai bên như hai người hộ pháp bao quanh bà ấy.

Lệ mẫu từ trước tới nay vốn không thích Tần Thư Niệm, người còn chưa bước tới, mắt bà ấy dã trợn ngược Lên.

Trong quá khứ, vì để lấy lòng Lệ Dị Thần, Tần Thư Niệm đối xừ với bà mẹ này hết sức chu đáo, cực kỳ hiếu thuận. Lệ mẫu từng phài nhập viện hai ngày vì u xơ tử cung, cà quá trình đểu là Tần Thư Niệm một tay chăm sóc hấu hạ, đích thân nấu cháo, lo lắng bận trước bận sau cho tới khi bà xuất viện, nhưng không nhận được một lời nói tốt đẹp nào.

Bây giờ việc ly hôn đã thành sự thật, Tần Thư Niệm cũng không còn cẩn phải cố gắng lấy lòng người khác nữa, bèn ngồi xuống bên cạnh bà Lệ, không để tâm tới bất kỳ ai.

Không thể ngờ được là Tần Thư Niệm lại dám phớt lờ mình, Lệ mẫu cuối cùng cũng không nhịn được, lanh lùng hừ một tiếng rõ to: "Thật không có phép tắc, thấy trưởng bối cũng không biết chào hòi, cô đang đợi trường bối chào hòi cô hay sao?"

Tần Thư Niệm mim cười nắm tay bà Lệ, giọng nói vẫn ngọt ngào như thường lệ: "Bà ơi, dạo này bà ho có dỡ hơn không, canh tuyết Lệ mà trước đây cháu nấu cho bà uống, bà uống có quen không?"

Bà Lệ rất thích cô, nhẹ nhàng vỗ tay cô: "Cháu là người chu đáo nhất, luôn quan tâm đến sức khỏe của bà, nước canh đó bà đã uống hết rồi, cơn ho cũng đỡ nhiều!"

Tần Thư Niệm gật gật đầu: "Nếu bà thích, lẩn sau cháu sẽ nấu thêm và mang tới cho bà."

Bị xem như người vô hình, giọng điệu cúa Lệ mẫu càng thêm cứng nhắc: "Đã sắp ly hôn rồi, đừng dây dưa không dứt nữa, đã hưởng thụ vinh hoa phú quý không thuộc về mình suốt bốn nám rồi, sao còn không biết điểu như thế chứ?"

Tần Thư Niệm chưa kịp mở miệng, bà Lệ đã dùng gậy đập mạnh xuống đất: "Trong bón năm Tiểu Niệm gà vào nhà ta, luôn cẩn cù chăm chi, hiếu thào hiểu chuyện, năm trước nghe nói con bị đau dạ dày, cô ấy đã đặc biệt tìm phương thuốc cổ, một ngày ba lần nấu thuốc mang tới cho con, năm ngoái con chì buột miệng nói muốn ăn bánh bao Giang Nam, cô ấy đã dành hơn một tháng đế học làm, sau đó làm cho con ăn bánh bao có hương vị đúng chuẩn cùa Giang Nam, sao hả, đều ăn cả vào bụng chó hết rồi à?"

"Mẹ, sao mẹ lại bênh vực người ngoài chứ?"

Gương mặt Lệ mẫu cực kỳ khó coi, không dám nối giận với Bà Lệ, chì có thế hưởng dôi mắt sắc lạnh vể phía Tần Thư Niệm: "Mẹ cũng không nghĩ xem, cô ấy có thân phận gì, không tiền không thế lại có tiền án từng ngồi tù, năm xưa nếu không phải mẹ kiên quyết, con không bao giờ cho cô ấy gà vào nhà! Dù cô ấy có làm việc chăm chi, thì có ích gì, bốn năm rồi mà bụng không có chút động tĩnh gì, có nhà ai muốn bỏ ra số tiền lớn để cưới một con gà mái không biết đẻ trứng đâu chứ?"

Bà Lệ trừng mắt nhìn bà: "Con nói cái gì vậy hà?"

Lệ mẫu sợ hãi rụt cổ lại, nhưng vẫn cứng đầu, nắm tay Tống Quán Quán, thì thầm: "Vốn dĩ là như thế, chỉ có người có thân phận như Quán Quán, một phụ nữ danh giá xuất chúng mới môn đăng hộ dối với Dị Thần nhà chúng ta, hai người họ có gen tốt như thế, con mới có thể bảo đảm thế hệ sau của nhà họ Lệ không bị lệch lạc."

"Nếu không, để người phụ nữ đó sinh ra một tên tội phạm, thì mặt mũi nhà họ Lệ sẽ bị mất sạch!"

Nói tới mức khó nghe như thế, nhưng ngược lại Tần Thư Niệm lại không có ý định tranh cãi, cô thấm niệm chú thanh tâm, đủ sao thì nhẫn nhịn qua ngày hôm nay là có thế hoàn toàn nói lời tạm biệt với nhà họ Lệ, hãy cứ xem như bị chó cắn vậy.

Bà Lệ lại hoàn toàn trầm mặt xuống, cười lạnh nhạt một tiếng: "Môn đăng hộ đối ư? Con nghe cho rõ dây, chi cần tôi còn sống, thì nhà họ Lệ chỉ nhận một mình Tần Thư Niệm là cháu dâu duy nhất!"

Vừa dứt lời, Lệ Dị Thẩn từ cầu thang đi xuống: "Bà ơi, mọi người đang nói gì vậy?"

Bà Lệ trong lòng vẫn chưa nguôi giận, ngay cả với cháu trai bà cũng không đưa sắc mặt tốt qua nhìn anh: "Cái gì mà oanh oanh yến yến, thật tưởng dược làm nhân tình cùa Dị Thần thì có thể dễ dàng bước vào cừa nhà họ Lệ chúng tôi hay sao? Tôi nói cho các ngươi biết, không thể nào!"

"Nhà họ Lệ chúng ta từ xưa tới nay đều có gia phong chính phái, không dung thứ cho bất kỳ tiểu tam và tra nam nào!"

Sắc mặt Lệ Dị Thần cứng đơ, Tống Quán Quán đứng bên cạnh ngẩng đẩu lên nhìn anh, đôi mắt to thấm đầy nước mắt, dáng vé như muốn khóc mà lại không khóc, trông rất đáng thương.

Nhưng ngược lại thì Tần Thư Niệm càm thấy vô cùng lúng túng, cô đứng dậy đỡ bà Lệ ngồi xuống, rồi lại rót cho bà một ly nước nóng: "Bà ơi, vốn dĩ chứng ho của bà vẫn chưa khôi, nói lớn tiếng sẽ làm tốn thương cồ họng."

Lệ Dị Thần nắm chặt bàn tay thành cú đấm nhưng rồi lại từ từ thà ra: "Bà ơi, bà biết mà, người trong tim cháu bấy lâu nay luôn là Quán Quán, vốn dĩ cưới Thư Niệm không phải ý cùa cháu, miễn cưỡng duy trì một cuộc hôn nhân không có tình càm là đau khổ cho cả hai, chi bằng dễ hợp dễ tan, con cũng sẽ bù đắp thật tốt cho cô ấy..."

"Bù đắp thế nào? Thời gian cùa cháu có quý giá bằng tuổi thanh xuân cùa Tiểu Niệm hay không, cô ấy có điểm nào có lỗi với cháu, bốn năm rồi, bưng trà rót nước, thấu tình đạt lý, cho dù là một tấm sắt cũng bị làm tan chày, còn cháu thì sao, cứng đẩu cứng cổ! Năm xưa chằng lẽ bà không cho cháu với người phụ nữ đó được toai nguyện hay sao, ìà cô ấy đã lựa chọn bỏ cháu mà đi, để cháu như một con chó mà đuối theo phía sau, thiệt thòi mà cháu phài chịu từ cô ấy chằng lẽ còn chưa đủ hay sao?"

Tống Quán Quán dửng bật dậy, chưa kịp mở miệng dã nước mẳt lưng tròng: "Bà ơi, cháu xin lỗi, cháu biết năm xưa là cháu đã có lỗi với Dị Thần. Trong những ngày xa cách anh ấy, cháu cũng đau khổ vô cùng, sự dày vò trong nhiều năm qua, đủ để cháu nhận ra cháu thực sự không thể rời xa anh ấy, vì vây cháu mới lựa chọn quay vể, lấn này, cháu nhất định sẽ dùng cả đời mình để chứng minh cháu yêu anh ấy!"

Bà Lệ trừng mắt, khi nhìn thấy mọi người lại sắp sửa cãi nhau, Tần Thư Niệm nhanh tay đưa ly nước tới miệng Bà Lệ: "Bà ơi, bà uống chút nước trước đã."

Đợi Bà Lệ uổng một ngụm nước, cô mới nhẹ nhàng nói: "Bà ơi, không phải vấn đề của anh ấy, là cháu không còn thích nữa."

Cả phòng khách làp tức rơi vào im lăng đến mức kỳ lạ.

Tần Thư Niệm, người đang ở giữa tâm bão, sau khi nói ra những lời này, trông cô bình thản như vừa thoát khỏi cái kén đã trói buộc cuộc đời mình.

"Giống như lòi bà đã nói, không cần phải dùng tuổi thanh xuân của mình dế cố gắng làm tan chảy một hòn đá không thể tan chảy, không đáng đâu."

Bỏ đi cặp kính gọng đen làm cô trông vụng về, đôi mắt phượng cùa thiếu nữ dưới ánh đèn bỗng trở nên lấp lánh, sáng rực đến mức khiến sắc mặt Lệ Dị Thần đang đứng bên cạnh trờ nên khó coi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc