"Thẩm Y Y?" Lệ ôn Hàm vừa ngạc nhiên vừa ngờ vưc, "Môt người phụ nữ từng ngồi tù như cô ta làm sao quen biết được thiên kim cùa Thẩm Thị, một trong năm người giàu nhất Thành phố A?"
Lệ Dị Thần nhìn chằm chằm vào Tần Thư Niệm, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.
Lý Long đã sợ đến mức không còn hồn vía, quỷ xuống đất như một con chó nhò, chắp tay trước mặt Thẩm Y Y: "Cô nãi nãi ơi, là tôi đại nghịch bất đạo, có mắt không biết Thái Sơn, lại đi động vào bạn của cô, tôi đáng chết, tôi tự vả vào miệng!"
Không đợi Thẩm Y Y mờ miệng, anh ấy đã đưa tay Lên tự và vào mặt mình mười bạt tai.
Nhìn người đàn ông béo phì với gương mặt đẩy máu, Tần Thư Niệm nhăn mặt lai tò vẻ khó chịu: "Thôi bò đi, tôi thấy ghẽ tờm, số tiến này xem như tôi bối thường cho vết thương của mày, mau nhặt lấy rồi đi cho khuất mắt!"
"Ơ, tay cậu sao lại chày máu rổi thê?" Thẩm Y Y nắm lấy tay phải của Tần Thư Niệm, lo lắng nhìn vết xước đang không ngừng ri máu.
Tần Thư Niệm hờ hững vẫy tay, nói một cách bưc tức: "Chắc là khi nãy bị mành vỡ chai bia văng trúng, tớ vào nhà vệ sinh xử lý một chút."
Sau khi ra khôi nhà vệ sinh, Tần Thư Niệm vừa lau những giọt nước còn đọng lại trên tay, vừa chậm rãi ơi về phía chỗ ngồi, đi được nửa đường thì bắt gặp Lệ DỊ Thần và một người phụ nữ đang khoác tay anh ây.
Người phụ nữ có vé ngoài dịu dàng, khí chất thanh nhã, cô ấy chính là Tống Quán Quán, người mà cô đã bắt chước suốt bốn năm, nhưng trong mắt Lệ Dị Thần, cô thậm chí không bằng một sợi tóc của cô ấy.
"Cô Tẩn, thật trùng hợp, cô còn nhớ tôi không, tôi là Tống Quán Quán."
Cô ấy nhiệt tình chào hỏi Tần Thư Niệm, nhưng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt thờ ơ từ cô.
Sắc mặt Tổng Quán Quán hơi cứng lại, Lệ Dị Thần đửng bên cạnh đã kịp thời giải vây: "Tối mai đến nhà cũ ăn cơm, bà nội đã biết chuyện cùa chúng ta, muốn được gặp cô.
Tần Thư Niệm gật đầu, cúi đẩu xuống định đi lướt qua hai người.
Lệ Dị Thần nhìn Tần Thư Niệm không có phản ưng gì, bèn nhíu mày: "Nơi này không phải nơi cô nên đến, không cấn vì muốn cố ý tiếp cận tôi mà đi tới một nơi không phù hợp với thân phận cùa cô, còn ăn mặc thành dáng vè không phù hợp với mình nữa."
Tần Thư Niệm lạnh lùng liếc qua Lệ Dị Thần: "Anh Lệ và tôi hiện tại đang trong trạng thái đã ly hôn, hình như anh không có lý do gì ơể can thiệp vào hành vi của tôi đâu nhỉ."
Lệ Dị Thần không hiểu tại vì sao, mà nổi phiến muộn trong lòng càng lúc càng lớn dẩn: "Xem ra cô đang vội vàng muốn cắt đứt mối quan hệ với tôi?"
Tần Thư Niệm có chút kỳ lạ nhìn Lệ Dị Thần một lượt từ trên xuống dưới: "Chẳng lẽ anh Lệ không vội hay sao?"
Lệ Dị Thần bi cứng họng, những lời định nói ra cũng không thốt nên được, kéo tay Tống Quán Quán định rời đi.
"Dị Thẩn, anh đợi đã, em có vài lời muốn nói với cô Tần."
Đợi Lệ Dị Thần biết điểu đi đến góc khuất hút thuổc, Tống Quán Quán mới tiến lại gần Tần Thư Niệm, giọng nói dịu dàng: "Cô Tấn, vể việc tôi quay vế đã ảnh hưởng tới cuộc hôn nhân cùa cô, tôi rất xin lỗi, nhưng, trải qua nỗi đau lẩn đẩu tiên trong đời, tôi thực sự không thế buông tay Dị Thấn thêm lần nữa."
Tần Thư Niệm nhíu mày khó hiếu: "Vậy thì sao?"
Tống Quán Quán cắn chặt môi, hay tay nắm chặt túi xách, cúi đấu đá chân Lên khe hờ của hành lang thủy tinh, khi ngẩng đẩu Lên, đôi mắt cỏ đẩy vẻ ngọt ngào: "Tôi rất càm ơn cô đã cho tôi được toại nguyện, đế tôi có thế nắm bắt lại hạnh phúc đả bỏ lỡ, tôi cũng hy vọng cô sớm tìm được hạnh phúc của mình, để không mãi bị mắc kẹt trong tình yêu mà
“Cô không thể có được."
Tần Thư Niệm lập tức hiểu ra, cô ấy không phải đang xin lỗi, mà là đang ra oai.
Đế cô hiểu rõ, tình cảm mà cô đã cố gắng vun đắp suốt bốn năm không phải là không thê’ được đáp lại, chi là người được đáp lại không phải là cô.
Cô đã dốc hết tâm tư dể trang điểm ăn mặc, cấn thận quan sát, cân nhắc từng lời nói, nhưng không bằng được ai kia chi cần đứng yên một chỗ đã dễ dàng chiến thắng được tất cà.
Nhưng, điều đó đã không còn quan trọng nữa, vào giây phút cô cầm bút Lên ký tên, bất kế là yêu hay không yêu, thì Lệ Dị Thần đã được định sẵn chỉ là một người qua dường trong cuộc đời cô.
Tan thì tan thôi.
"Cô Tống, tôi muốn nói, có khi nào có một khả năng..."
Tần Thư Niệm ngẩng đẩu, nhìn Tống Quán Quán với ánh mắt pha chút giễu cợt: "Tôi ly hôn chỉ đơn giản vì không còn hứng thú, Lệ Dị Thần có thế xem là một đổi tượng ưu tú nhưng bốn năm cũng đủ để tôi chán ngấy việc chơi trò chơi nhập vai với một người đàn ông vô vị như thế."
Tống Quán Quán sững sờ, miễn cưỡng kéo khóe miệng: "Cô Tần không cẩn vì giận dỗi với tôi mà nói những lời trái ngược lại với suy nghĩ trong lòng, tôi biết lâu nay cô vẫn luôn thích Dị Thẩn..."
“ Vậy thì sao.”
Tần Thư Niệm bước đến bên Tống Quán Quán, hơi thở lướt qua cổ cô ấy, nói một cách thờ ơ: "Tôi có thế thích rất nhiều người."
"Chúc hai người hạnh phúc viên mãn, và không có quan hệ gì với tôi."
Cô quay lưng vẫy vẩy cánh tay thon dài, đôi giày cao gót bước trên hành lang thủy tinh tạo ra những bước đi kiên định và rỏ ràng, bóng lưng cô rực rỡ uyến chuyển trông như ánh trăng cô đơn và lanh lẽo nhất trong đêm.
Trong căn phòng riêng nơi tầng thượng, người đàn ông tựa người vào lan can nhìn thấy rõ toàn bộ tình huống xảy ra ờ góc tấng hai.
"Lệ Dị Than cũng khá thú vị đấy, năm xưa bị con nha đầu nhà họ Tống đó bỏ rơi, chờ đợi suốt bốn năm, kết quà cô ấy vửa trờ về là lập tức bò vợ để kết hôn với cô ấy, cũng có thế nói đây là tình yêu đích thực rồi."
Kỳ Tiêu quay đẩu qua nhìn vể phía người đàn ông đang ngổi trên ghế sofa, người đàn ông một tay cẩm ly rượu vang, hai chân bắt chéo tự nhiên, động tác đơn giàn nhưng không che giấu được khí chất lạnh lùng bất khả xâm phạm đang tỏa ra từ cơ thế anh ấy.
"Tam ca, tôi gọi anh tới Quán bar Đỏ đế uống rượu tìm niếm vui, không phải để anh xem câu chuyện tình yêu cầu huyết cùa giới hào môn đâu, từ lúc nãy khi Lý Long gây chuyện là anh đã nhìn chằm chằm, nhìn mãi tới khi ba người họ cãi nhau ở hành lang, làm gì vậy, không lẽ anh định mua lại Lệ Thị ư?"
Kỳ Tiêu đột nhiên cành giác: "Có phài có tin tức nội bộ gì mà tôi không biết hay không?"
Phó Đình Thâm chẳng buồn đủa giỡn với anh ấy, nhấm nháp một ngụm rượu, từ tốn nói: "Tôi không có hứng thú với ngành hoàng hôn."
Ánh mắt anh theo dõi bóng dáng đỏ rực đó đi tới chỗ ngồi và ngồi xuống, thì mới chịu dời đi: "Cô vợ cũ đó của anh ấy, rất thú vị."
"Vợ cũ ư?"
Kỳ Tiêu phản ứng một lúc mới hiếu ra, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ: "Anh quen biết cô ấy ư?"
Nhưng sau đó anh lại nhanh chóng lắc đấu, tự phủ nhận: "Sao có thế được, vợ cũ cùa anh ấy có gia cành bình thường, lại từng ngổi tù, xem như có một nửa thân phận là nhân sĩ dưởi đáy xã hội rồi, cũng không biết làm thê nào mà bám được vào cuộc hôn nhân này, không ngờ lại còn quen biết với Thẩm Y Y, chỉ có thể nói cô ấy mạng tốt, mèo mù gặp phải chuột chết mà thôi."
Phó Đình Thâm đặt ly rượu xuống, đứng dậy, ơi tới bên lan can, nơi tầm nhìn không bị cản trở, nhìn vào cô gái phía chỗ ngồi đang vừa chơi trò chơi đố sô' vừa uống rượu một cách hào sảng.
"Trước đây Lệ Ôn Hàm đắc lội với Tiểu Ngũ, bị kéo đến tòa tháp cao nhất, là cô ấy đã một mình tới tìm tôi đế cẩu xin."
Trông như đang hổi tưởng lại điều gì đó, anh khẽ nhếch miệng, ý tứ sâu xa: "Xem ra, cô ấy có khí chất hơn người cùa nhà họ Lệ nhiều."
Kỳ Tiêu tròn mắt, có chút không dám tin: "Chính là người phụ nữ mà anh nói, dám chơi trò cò quay Nga với anh, mà còn giành chiến thắng, người đó chính là vợ cũ của Lệ Dị Thần ư?"
Phó Đình Thâm gật đầu.
Kỳ Tiêu với vè mặt đẩy kinh ngạc, lại không kìm nén được muốn nhìn Tần Thư Niệm thêm vài lấn, rồi như nghĩ ra dược điểu gì đó: "Đúng rồi, bệnh tình của Tiểu Ngũ thế nào rồi, trước dây chằng phải nói là có chút tin tức cùa Quỷ Thù thần y hay sao?"
Gương mặt đang thư thái của Phó Đình Thâm đột nhiên trầm xuống, xoa xoa lòng bàn tay, từ tốn nói: "Tin tức nói rằng Quỷ Thù thần y trước đây là Quán Quán cùa Cuộc đua xe Bờ biển Đông, không biết vì lý do gì mà đã sống ần dật suốt bổn năm, lẩn này tôi dự định đánh cược một phen."