Sau Ly Hôn, Phó Phu Nhân Bị Lộ Thân Phận

Chương 11: Yêu cầu

Trước Sau

break

Anh chống một tay lên cửa sổ xe, cổ tay đỡ lấy cằm, nhìn Tần Thư Niệm với vẻ thích thú: "Cô Tần, sao lại đi một mình thế kia, hay là để tôi đưa cô về nhé?"

Chỉếc xe thế thao màu đỏ rực, kết hợp với làn gió đêm thổi tung mái tóc, khiến cho gương mặt điển trai của người đàn ông càng thêm nổi bật dưới bấu trời đêm.

Nhưng lại khiến Lệ Dị Thần bất giác nhẹo mắt lại.

Kỳ Tiêu, thái tử gia của công ty Châu báu Kỳ Thị, nổi tiếng là công từ đào hoa, dựa vào gia thế giàu có mà thay bạn gái như thay áo.

Sao anh ấy lại quen biết với Tần Thư Niệm? Vốn dĩ Tần Thư Niệm không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Phó Đình Thâm và những người khác. Lý trí mách bảo cô rằng yêu cầu mà Phó Đình Thâm đưa ra với cô trên trường đua không đơn giản như thế, nhưng vào lúc này cô thực sự không muốn tiếp tục dây dưa với Lệ Dị Thần.

"Vậy cảm ơn anh Kỳ nhé."

Tần Thư Niệm quay đầu về phía Lệ Dị Thần, đưa tay ra: "Có thể trả lại cho tôi rồi chứ?"

Lệ Dị Thần cầm điện thoại của cô trong tay, sắc mặt có chút khó chịu.

Còn chưa kịp mở miệng, Tống Quán Quán đứng bên cạnh đã nhanh chóng lên tiếng: "Các mối quan hệ của Tần tiểu thư thật rộng, trước có tiểu thư nhà họ Thâm, bấy giờ lai quen biết với Kỳ thiếu gia, cũng không biết Tần tiểu thư dựa vào con đường nào để có thế tiếp xúc được với họ vậy nhì?"

Trong câu nói của cô đầy ác ý, Lệ ôn Hàm đứng bên cạnh cuối cùng đã không nhịn được: "Chắc là đeo bám theo thôi, loại người hạ dằng vừa thấp kém, vừa không có văn hóa như cô ấy chắc chấn thường xuyên lượn lờ ở những nơi không dứng dắn, cẩu xin sự chú ý của những công tử nhà giảu đó."

Tống Quán Quán vội vàng ngắt lời: "Ôn Hàm, không thể nói về Tần tiểu thư như thế được, có lẽ Tần tiểu thư có nỗi khổ riêng cũng không biết chừng?"

Hai người một hát một hò phối hợp rất ăn ý, Tần Thư Niệm nghiêng đầu liếc nhìn Kỳ Tiêu bên canh, ước chừng cũng đoán ra được ý đổ của hai người họ.

Chẳng qua chỉ là muốn gán cho cò cái mác lằng lơ không đứng đắn trưởc mặt Kỳ Tiêu mà thôi.

Không đợi Tần Thư Niệm phản bác, Kỳ Tiêu ngồi trong xe đã lên tiếng cười trước.

"Cô Lệ phải không, lần trước chỉa tay ở hộp đêm, đã lâu lắm rồi không thấy cô lên sân khấu nhày nhót nữa nhỉ!"

Anh nhướng mày, tỏ vẻ mặt như rất tỏ mò: "À đúng rồi, lẩn trước chàng trai ôm eo cô, dính sát vào người cô sao không đi cùng cô vậy, tôi còn tưởng đó là bạn trai của cô nữa đấy!”

Gương mặt Lệ Ôn Hàm lập tức biến sắc, Lệ Dị Thần đứng bên cạnh nhìn cô với vẻ mặt ngờ vực: "Bạn trai gì hả, em đi hộp đêm rồi ư, sao anh lại không biết?"

Lệ Ôn Hàm sợ đến mức nói lắp bắp: "Không phải, anh, anh nghe em giải thích, anh đừng nói lại với bố mẹ, nếu không thì em tiêu đời ngay!"

Tần Thư Niệm không có thời gian đứng đấy xem vở kịch gia đình đến quá đột ngột này, cô tỏ vẻ bực tức đưa tay về phía Lệ Dị Thần.

"Điện thoại!"

Sắc mặt Lệ Dị Thần trở nên khó chịu, cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa, đưa trả điện thoại lai cho Tần Thư Niệm.

Sau khi đoạt lại điện thoại, Tần Thư Niêm mở cửa xe, và tự mình bước vào xe.

"Cảm ơn Kỳ thiếu gia đã giải vây cho tôi."

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe nhanh chóng trở nên tối đen dưới tốc độ lái xe cực nhanh, nhưng sắc mặt Tần Thư Niệm khi ngồi ở ghế sau vẫn không hề thay đổi.

Cô không phải là người không biết điều, rõ ràng hành động ra tay của Kỳ Tiêu hôm nay chính Là để chống lưng cho cô.

"Không cần cảm ơn tôi."

Kỳ Tiêu tăng tốc độ lên gần 130 mà vẫn có thể nhàn nhã chống một tay ra ngoài cửa số: "Tam ca bị trì hoãn vì cuộc họp video đột xuất từ phía bên châu Âu."

Đấy là ý của Phó Đình Thâm.

Tần Thư Niệm nhíu mày, cô biết rất rõ, trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí cả.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô nhẹ nhàng mở miệng: "Rốt cuộc thì anh Phó đang mong muốn điều gì, anh cứ nói thẳng."

Kỳ Tiêu thông qua gương chỉếu hậu, nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của người phụ nữ đang ngồi ghế sau, vốn dĩ đó là một vẻ đẹp rực rỡ, nhưng bây giờ dưới khí chất điềm tĩnh của cô, trông cô lại trở nên lạnh lùng và đoan trang.

"Tam ca, anh ấy là người có da mặt mỏng, cũng không muốn làm khó cô Tần, còn tôi thì mặt dày, làm bạn với anh ấy hơn mười năm rồi, nên mặt dày muốn cầu xin cô Tần một việc."

Tần Thư Niệm hơi nghiêng đầu, nghiễm nhiên đấy là dáng vẻ của một người đang chăm chú lắng nghe.

"Cô Tần chắc đà từng gặp qua Tiểu Ngũ rồi đúng chứ."

Sau khi khựng lại một chút, Kỳ Tiêu bổ sung thêm, "Chính là vào mấy năm trước, Lệ ôn Hàm đã đắc tội với Tiểu Ngũ, tam ca đã giáo huân cô ấy một trận, chính cô rần đã đưa Lệ Ôn Hàm từ tháp cao nhất xuống."

"Ngũ tiểu thư của Thánh Vực, Phó Tịch Nhan ư?"

Trong đầu của Tần Thư Niệm đúng là có chút ấn tượng.

"Đúng, chính là cô ấy, tam ca cố tình đến với Cuộc đua xe Bờ biển Đông này cũng là vì cô ấy."

Kỳ Tiêu sắp xếp lại ngôn từ, nghĩ cách mở lời sao cho phù hợp với Tần Thư Niệm.

Nhưng đối phương đã mở lời trước, "Tôi nhớ, có phải cô ấy đang mắc bệnh nan y hay không?"

Câu nói này vừa được nói ra, Kỳ Tiêu lập tức giật mình, còn lệch cả tay lái, chỉếc xe thể thao suýt chút đã lao ra khỏi đường quốc lộ, anh vội vàng dùng cả hai tay để kiểm soát tay lái, thu lại dáng vẻ đùa cợt khi nãy.

Sắc mặt Kỳ Tiêu trở nên căng thẳng, giọng điệu cũng mang chút nghiêm túc: "Sao cô lại biết?"

"Tôi nhìn ra được dây."

Sau khi biết được mục đích của Phó Đình Thâm, Tần Thư Niệm ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô dựa lưng vào ghế sau, nói một cách chậm rãi: "Hôm đó khi lên tòa tháp cao nhất, tôi tình cờ gặp cô ấy một lần, có phải cô ấy thường xuyên nôn ra máu, ăn uống khó khăn, đêm khuya hoàng hốt, khó ngủ hay không?"

Kỳ Tiêu thớ phào nhẹ nhòm, trong lòng cũng không khỏi kính phục thêm hai phẩn y thuật của Tần Thư Niệm.

"Đúng, suy đoán của cô Tần hoàn toàn chính xác!"

Giọng anh mang theo chút đau lòng: “Năm đó Tiểu Ngũ bị ngộ độc bất ngờ, thời gian lẩm lỡ quá lâu, mặc dù sau đó có đưa vào bệnh viện cấp cứu, giảnh lại được mạng sống, nhưng để lại hậu quả lâu dài."

"Hai năm qua đã tìm gặp nhiều danh y nhưng vô ích, thời gian gần đây ông Chung đã đưa ra tôi hậu thư, nếu không có phương pháp chữa trị tận gốc, Tiểu Ngũ nhiều nhất chỉ sống thêm được một năm."

Tần Thư Niệm lập tức nhẹo mắt, nhạy bén nhận ra, người mà ông Chung nói lâu nay luôn âm thầm tìm kiếm cô, chính là Phó Đình Thâm.

"...Nếu Tần tiểu thư sẵn lòng giúp dỡ, cô biết rõ tài lực và thế lực của Thánh Vực, chỉ cần cô dám yêu cầu, không có gì là Thánh Vực không dám đưa đến tận tay."

Tần Thư Niệm chống một tay lên tay vịn bên cạnh, gõ từng nhịp từng nhịp lên kính xe.

"Không phải là tôi không muốn."

Nêu không có cuộc hôn nhân bốn năm đầy hài hước dó, có lẽ không cần Phó Đình Thâm phải làm gì để lấy lòng cô, thì cô cũng sẵn lòng ra tay giúp đỡ một đứa trẻ như thế.

Tuy nhiên, cô đã lầm lỡ suốt bốn năm, thậm chí cô còn không dám tự tin bước lên bàn phẫu thuật, huống chi là nói tới việc cửu một bệnh nhân mắc bệnh nan y như thế.

"Tôi biết các anh có lẽ đã điều tra ra được thân phận của tôi, thậm chí trước khi tìm được tôi, có thể đã tìm hiểu toàn bộ lý lịch trong cuộc đời tôi rồi, vậy nên các anh cũng đã biết, tôi đã rất lâu rồi không tiếp xúc với bất kỳ công việc nào liên quan tới y học nữa cả."

"Tùy tiện chữa trị cho một căn bệnh nan giải như thế..." Tần Thư Niệm nhẹ nhàng nói, "Xin lỗi, rất có thể tôi không làm được, anh Phó hãy tìm một cao minh khác đi."

"Tần tiểu thư không cần phải lập tức từ chối, cô có thể cân nhắc thêm."

Dường như Kỳ Tiêu không quan tâm tới câu trả lời của cô, mà thẳng thắn nói rằng: "Tam ca có thể chờ được."

Tần Thư Niệm nhìn thấy vẻ mặt kiên định của người đàn ông này trong gương chiếu hậu, cô nhíu mày trong vô thức.

Nhìn Tần Thư Niệm ngồi lên xe của Kỳ Tiêu rời đi, cho tới khi lái xe chạy ra khỏi bờ biển Đông, sắc mặt của Lệ Dị Thần vẫn rất khó chịu.

Thân hình ấm áp áp sát vào cánh tay anh, mùi hương quen thuộc tỏa ra từ cơ thế của Tống Quán Quán.

Cô ta từ tốn hỏi anh: "Dị Thần, vài ngày nữa bố mẹ em sẽ về nước, anh có thời gian rảnh cùng bàn bạc hôn sự của chúng ta hay không?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc