Sau Ly Hôn, Phó Phu Nhân Bị Lộ Thân Phận

Chương 12: Của riêng cô

Trước Sau

break

Nhìn thấy khuôn măt người mình thương tràn đầy kỳ vọng không thể che giấu về tình yêu, Lệ Dị Thần bỗng cảm thấy một chút mơ hồ trong lòng.

Đây chẳng phải là cảnh tượng mà anh đã mong đợi từ lâu sao?

Năm đó, vì nóng giận bảo vệ người yêu, trở thành đề tài bàn tán khắp Thành phố A. vì Tống Quán Quán mà lao ra nước ngoài, nhưng lại bị cự tuyệt, cuối cùng trở về nước trong cảnh thảm hại. Nếu không phải nhờ đám cưới với Tần Thư Niệm, thì giờ đây có lẽ cả tập đoàn Lệ Thị cũng đã trở thành trò cười. Nữ thần mà anh ngày đêm mong nhớ giờ đã ở ngay trước mắt, tất bật chuẩn bị cho đám cưới sắp tới của hai người.

Còn gì không hài lòng nữa chứ?

"Dị Thần?"

Tống Quán Quán nhận ra anh đang mất tập trung, giọng chợt trầm xuống "Dĩ nhiên, nếu dạo này anh bận thì chắc chắn phải ưu tiên công việc trước rồi."

Lệ Dị Thần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang lo lắng của người yêu, dịu đàng an ủi: "Dù công việc có lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng em, huống chi là hôn sự của chúng ta. Em yên tâm, hai ngày tới anh nhất định sẽ đành thời gian tiếp đón bố mẹ em."

Tống Quán Quán lập tức nép vào lòng Lệ Dị Thần, nhỏ nhắn đáng yêu.

"Bố mẹ muốn ở lại đây vài ngày, đúng lúc bố còn có một hợp đồng cần theo dõi trong nước. Có lẽ sau khi giãi quyết xong, đám cưới của chúng ta cũng kết thúc rồi. Em nghĩ việc đặt khách sạn không hợp lý lắm, chi bằng thuê một căn nhà cho ba mẹ ở tạm vài ngày."

Lệ Dị Thần nhíu mày, không tán thành: "Thuê nhà làm gì, anh có rất nhiều bất động sàn, bố mẹ em cứ chọn một căn ưng ý mà ờ là đươc."

Tống Quán Quán mắt sáng lên, nhưng vẫn cố tỏ ra e dè: "Không ổn lắm, như vậy có làm phiền anh quá không?"

Lệ Dị Thần đưa tay chạm nhẹ vào trán Tống Quán Quán, giọng nói đầy cưng chiều: "Nói gì vậy? Sau này em là người của anh rồi, sao còn tính toán chuyện này với anh?"

Tống Quán Quán dựa vào vai Lệ Dị Thần, nét mặt lộ ra vẻ ngọt ngào không giấu nổi.

"Thực ra cô Tần có thể cân nhắc lại."

Khi xuống xe, Kỳ Tiêu dưa cho Tần Thư Niệm một tấm danh thiếp.

Tần Thư Niệm dùng ngón tay lật qua: "Phó Đình Thâm?"

"Thẻ thông hành Thành phố A."

Kỳ Tiêu nhướng mày: "Tam ca tôi nói rồi, bất kể chuyện gì, chỉ cần cô cần, lúc nào cũng có thể báo tên anh ấy."

Tần Thư Niệm dùng ngón tay gõ nhẹ lên tấm danh thiếp, chau mày.

Kỳ Tiêu vẫy tay chào Tần Thư Niệm: "Có dịp gặp lại sau!"

Tiếng động cơ xe thể thao vang lên trong đêm tối như hồi chuông báo động. Tần Thư Niệm mỉm cười quay vào nhà.

Dù sao ở nhà Thẩm Y Y mãi cũng không phải cách. Nghĩ đến căn nhà mà Lệ Dị Thần để lại cho cô trước đây, Tần Thư Niệm suy ơi tính lại, cuối cùng từ chối lời mời nhiệt tình của Thẩm Y Y, chọn một ngày dọn vào Biệt thự quanh hồ.

Cô sở hữu không ít bất động sản, nhưng năm xưa cô chưa từng nghĩ sẽ phát triển trong nước, tất cả đều mua ở các điểm du lịch trên thế giới, chủ yếu để hướng thụ. Giờ muốn tìm chỗ ở lại chẳng có nơi nào thích hợp.

May thay Biệt thự quanh hổ lại gần nơi cô làm viêc ở Đại học A sau này, cũng tiết kiệm được thời gian đi lại.

Tần Thư Niệm cuối cùng cũng vì chuyện của Phó Đình Thâm mà đặc biệt tìm đến ông Chung.

"Đúng vậy, Phó Tịch Nhan tôi nhớ, cô bé là do tôi điều trị," ông Chung thở dài, "Quá khó khăn, từ khi tôi hành y đến nay cũng đã nhiều năm, chưa từng gặp căn bệnh nào khó khăn như vậy."

"Nghĩ đủ mọi cách, ngoài việc kéo dài thời gian, cũng chẳng có biện pháp nào khác."

Ông Chung ngập ngừng lại một chút, "Nghe ý cô, anh ấy tìm cô rồi sao?"

Tần Thư Niệm nhún vai: "Không hiểu sao lại tra được đến tôi."

Ông Chung lập tức thế thốt: "Không liên quan gì đến tôi đâu, tôi rất an phận, cô dặn tôi không nói thì tôi chẳng dám hé răng nửa lời."

Nói đến đấy, ông chợt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Tần Thư Niệm: "có phải cô lén lút chữa bệnh cho người khác sau lưng tôi không?"

Tần Thư Niệm:?

"Tốt lắm, tôi biết ngay mà, cô không thể nào suốt bốn năm không chữa bệnh được!"

Ông Chung nhìn Tần Thư Niệm với ánh mắt đầy hoài nghi: "cô chỉ là không dạy tôi y thuật, vẫn lén lút chữa trị cho cả đống người rồi."

Tần Thư Niệm đành phải thề thốt tự minh oan: "Tôi thề, trong bốn năm qua tôi tuyệt đối... Cố gắng... đại khái là, dù sao cũng chắc chắn không nhiều, chữa bệnh, ừm..."

Cô càng nói càng thiếu tự tin, thấy ông cụ với vẻ mặt ngơ ngác, đau lòng, chất vấn, ấm ức như thể cô là ké bac tình vậy.

Đành phải an ủi một cách bất lực: "Được rồi, được rồi, khi Đại học A ở lớp, tôi sẽ dạy thêm vài tiết, giúp ông giảm bớt gánh nặng..."

"Nhất trí!"

Ông Chung lập tức vui vẻ chạy ra ngoài pha cà phê cho Tần Thư Niệm.

Nhìn thấy chuyên gia nổi tiếng bậc nhất của bệnh viện hàng đầu Thành phố A, khách mời của trường dại học đỉnh cao, ngay cả nhà họ Phó cũng phải nể mặt mày, đối với cô lại cứ như một ông cụ nhỏ, Tần Thư Niệm thực sự cảm thấy có chút bất lực.

Lúc rời khỏi bệnh viện, trời vẫn còn sớm. Nghĩ đến những rắc rối gần đây với Lệ Di Thần, Tần Thư Niệm chẳng muốn dây dưa thêm chút nào, dứt khoát phải dứt khoát cho xong.

Ngay lập tức gửi một tin nhắn cho Lệ Dị Thần: [Chiều có rảnh không, chuyện lần trước tôi nói anh đã cân nhắc xong chưa?]

Vẫn không có hồi âm.

Tần Thư Niệm có chút bất lực, Tần suất nhắn tin cũng tăng lên vài phần.

[Có chút trách nhiệm đi, lúc trước không phải anh là người đòi hỏi trước sao, bấy giờ anh lại lề mề.]

[Tôi thực sự không có thời gian để tiếp tục dây dưa nữa dâu. cho tôi một câu dứt khoát được không?]

[Cả thế giới không chỉ có mình anh bận đâu.] Thấy đối phương không có ý dịnh trả lời, Tần Thư Niệm tức giận định lái xe đi thẳng đến Lệ Thị để tìm người, đột nhiên điện thoại reo lên một tiếng, tin nhắn lao vào màn hình.

Lệ Dị Thần: [Được.]

Lệ Dị Thần: [Tôi đồng ý với cô.]

Tần Thư Niệm thở phào, ngón tay lướt nhanh: [3 giờ chiều, đừng đến muộn.]

Vừa gập thoại lại, vẻ mặt của Tống Quán Quán còn chưa kịp giãn ra thì tiếng bước chân phía sau vang lên.

"Quán Quán, em có thấy điện thoại của anh đâu không?"

Tống Quán Quán vội giấu điện thoại ra sau lưng, giả bộ thản nhiên: "Không, điện thoại của anh mất rồi à?"

Lệ Dị Thần cau mày, rõ ràng có chút bực bội. "Ban này còn nghe điện thoai, anh nhớ là để trên bàn, đi vào phòng trà một lát quay ra không thấy đâu nữa."

Tống Quán Quán kìm nén nhịp tim, cẩn thận nói: "Có lẽ là ở trong phòng trà, anh thử tìm lại xem."

Lệ Dị Thần rò ràng cảm thấy không đúng, nhưng lại không muốn phù nhận ý tốt của Tống Quán Quán, vừa hồi tưởng lại vừa bước trở lại phòng trà.

Nhìn thấy bóng dáng anh dần biến mất, Tống Quán Quán lập tức rút điện thoại ra, nhanh chóng xóa hết cuộc trò chuyện vừa rồi.

Nhìn cuộc trò chuyện sạch sẽ, vẫn là lịch sử trò chuyện từ vài ngày trước, Tống Quán Quán mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Nhìn chằm chằm vào ba chữ "Tần Thư Niệm" trên khung trò chuyện với vẻ lạnh lùng, trong lòng cảng thêm căm ghét.

Còn muốn quyến rũ Lệ Dị Thần dưới mắt cô, vẫn còn mơ tưởng liên hệ với Lệ Dị Thần. Nằm mơ!

Lệ Dị Thần chỉ có thể là của riêng cô!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc