Lệ Dị Thần nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, "Cô đừng quên đấy, chúng ta vẫn chưa ly hôn!" Tần Thư Niệm cười lạnh lùng, "Thì ra anh Lệ vẫn còn nhớ ư? Chán ghét như thế thì ly hôn sớm đi, sao còn để cho một người vợ trên danh nghĩa như tôi phải nhiều lần thúc giục như thế kia chứ?"
Người đàn ông vừa mở miệng còn chưa kịp nói gì đó thì đã bị Tống Quán Quán chạy tới bên cạnh khoác tay, dịu đàng nói với Tần Thư Niệm, "Cô Tần, có thể là cô đã hiểu lầm ý của Dị Thần rồi, anh ấy chỉ không ngờ rằng cô lại có nhiều bí mật giấu giếm sau lưng anh ấy như thế."
Cô liếc nhìn Lệ Dị Thần đang đứng bên cạnh, "Dù sao cũng đã từng là vợ chồng, cô cũng biết Dị Thần là một người rất giữ chữ tín, nên anh ấy rất xem trọng việc có hay không có phản bội trong hôn nhân."
Tần Thư Niệm nghe mà cảm thấy nực cười, "Anh ấy còn quan tâm tới sự phản bội ư? Quan tâm như thế, nhưng cũng đâu có cản trở anh ấy đi tìm kiếm hạnh phúc mới nhỉ." Tống Quán Quán bị lời nói thẳng thắn của Tần Thư Niệm làm cho mặt mày cứng đờ, "Cô Tần, tôi cảm thấy... cô có chút hiểu lầm về mối quan hệ giữa tôi và Di Thần."
"Quán Quán, không cần phải đôi co với một tên tù nhân cải tạo không có tố chất như thế."
Đôi mắt Lê Dị Thần trầm xuống, "Hạ thấp thân phận của em."
Tần Thư Niệm mỉm cười nhìn vào anh, "Vậy thì phiền anh Lệ bận rộn, hãy sớm tới gặp tôi ở Cục Dân Chính, để tôi khỏi phải nhìn thấy tên anh trong mục quan hệ hôn nhân, nhìn vào trông như một tiền án vậy."
"À, đúng rồi."
Tần Thư Niệm kéo Thẩm Y Y quay mặt định rời đi, nhưng rồi quay lại nhắc nhở Lệ Dị Thần, "Tôi khuyên anh hãy nhanh lên đi, để tránh việc Tống tiểu thư phải mang tiếng là tiểu tam, danh bất chính như thế."
Từ phía xa, Tần Thư Niệm nghe thấy tiếng la mắng của Lệ Ôn Hàm, tiếng nức nở của Tống Quán Quán và tiếng an ủi của Lệ Dị Thần ở sau lưng đang hòa lẫn vào nhau.
"Thật sảng khoái!!" Thẩm Y Y vui mừng, "Nói hay lắm! Tên đàn ông cặn bã đó! Tự mình tìm tiểu tam, nên trong lòng chột da, tưởng rằng cậu cũng giống như anh ta là một đống phân!"
Tần Thư Niệm uể oài đưa tay lên vuốt tóc, "Chỉ cần anh ấy không còn tới quấy rầy tớ nữa, thì tớ cũng chẳng muốn dính dáng gì đến anh ấy cả."
Trong cuộc đua này, ban tố chức đã đặt trước nhà hàng.
Là một nhà hàng bầu trời cao cấp rất nổi tiếng ở đây, có tên là Uyên Minh Cư, nơi đấy phải đặt trước một tháng mới có chỗ.
Mọi người lần lượt ngồi vào bàn tiệc, Tần Thư Niệm vừa mới bị Thẩm Y Y đi tới ngồi vào vị trí có thể ngắm cảnh.
Giám đốc nhà hàng mặc bộ áo vest chỉnh tề, đi thẳng về phía Tần Thư Niệm.
"Cô Tần, ông chủ nói là mời cô và bạn của cô tới tầng A để dùng bữa trưa."
Ông chủ? Tầng A ư?
Tầng A là nơi mà ngay cả những người giảu có như bọn họ cũng chưa chắc đã có thể tới được!
Mọi ánh mắt sáng rực đểu nhìn về phía Tần Thư Niệm, cô ấy quen biết cả ông chủ nơi này sao?!
Lệ Dị Thần đứng nhìn cô từ xa, ánh mắt tối sầm lại.
Tống Quán Quán ngồi bên cạnh nhìn vào sắc mặt anh, giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên nói rằng, "Thật sự không thể ngờ, sau khi ly hôn, hình như Tần tiểu thư cảng trông như cá găp nước trong đám đàn ông đó."
Trong lòng Tần Thư Niệm hiểu rõ, đây là ý của Phó Đình Thâm, bèn đứng dậy kéo tay bạn thân, đi theo phía sau giám đốc hướng về phía tầng A.
Khi Tần Thư Niệm đến nơi, Phó Đình Thâm đang thoài mái ngồi trên ghê sofa ở bàn tròn lớn ngoài trời, bên cạnh là rượu ngon và các món ăn tinh tế.
Cô cũng không chút ngại ngùng, kéo tay Thẩm Y Y chọn một vị trí và ngồi xuống.
Nhìn một bàn đấy thức ăn trước mặt, cô nhướng mày hướng về phía Phó Đình Thâm, "Cảm ơn anh Phó đã mời."
Kỳ Tiêu ngồi bên cạnh Phó Đình Thâm, nhìn Tần Thư Niệm với ánh mắt đầy vẻ dò xét, rồi lại nghiêng đầu liếc nhìn Phó Đình Thâm, ý tứ sâu xa khi nói rằng, "Từ lâu đã nghe danh của Tequila, hôm nay được gặp quả nhiên có phong thái khác biệt."
Tần Thư Niệm từ tốn cắt miếng thịt bò bít tết, "vẫn là anh Phó khiến người ta phải ngạc nhiên hơn đấy."
Cô nói lời này quả không sai, không thể không nói, với ngoại hình của Phó Đình Thâm, cho dù có di làm diễn viên điện ảnh thì cũng thừa sức.
Anh có sống mũi cao, đôi mắt sắc sào, thông qua anh cũng có thế nhìn ra được, mẹ của anh chắc chẩn cũng là một người cực kỳ xinh đẹp.
Phó Đình Thâm nhìn thấy ánh mắt dò xét công khai không chút kiêng nể của Tần Thư Niệm, nhưng anh lại không hề có chút ngượng ngùng nào cả.
Mà ngược lại còn một tay nâng ly rượu vang lên, thản nhiên đối diện với ấnh nhìn của Tần Thư Niệm.
"Cảm ơn anh Phó hôm nay đã mời."
Tần Thư Niệm đặt d.a.o nĩa xuống, chuyên ánh mắt đang nhìn thẳng vào Phó Đình Thâm ơi nơi khác.
Người ta đổn rằng Phó Đình Thâm là một người hiếm độc, tàn nhẫn, nhưng tại sao lại luôn khiến cô cảm thấy anh ấy lại...có ý nghĩa thâm sâu như thế?
Khi đi từ nhà hàng bẩu ười cao cấp xuống dưới, thì trời đã tối, Thẩm Y Y vì có việc đột xuất lai không thuận đường vớiTầnThưNiệm, mặc dù Thẩm Y Y đã cô gắng nài nì, vẫn bị Tần Thư Niệm đuổi đi về trước.
Tần Thư Niệm cúi đầu tìm điện thoại trong túi, chuẩn bị gọi xe để về nhà.
Khi cô vừa chạm ngón vào ứng dụng trong điện thoại, thì một giọng nói dịu đàng vang lên, "Cô Tần không có người đón sao, trên xe chúng tôi còn chỗ đấy, hay là cùng về nhé?"
Tần Thư Niệm quay đầu lại, nhìn thấy Tống Quán Quán trông như con chỉm nhỏ đeo bám, đang khoác tay Lệ Di Thần, mim cười nhìn cô.
Hai người này sao cứ mãi âm hồn bất tán vậy? Tai sao đi tới đâu cũng có thế bắt gặp hai người này kia chứ?!
Cô cố gắng kiểm chế không trợn ngược mắt lên, Tần Thư Niệm cầm điện thoại lắc lắc trước mặt họ, "Tôi có điện thoại, tự tôi có thể gọi xe về được, không làm phiền anh Lệ và cô Tống."
"Nhưng, buổi tối xung quanh đấy vắng vẻ, cô Tần đi một mình về nhà sẽ rất nguy hiểm đấy."
Tống Quán Quán ngấng đầu lên nhìn Lệ DỊ Thần với vẻ mặt đáng thương, giọng có chút nũng nịu, "A Thần, dù sao thì chúng ta cũng tiện đường, hay là đưa Tần tiểu thư môt đoạn nhé? Được không anh?"
Đôi mắt Lệ Dị Thần trầm xuống lạnh lùng, đưa tay ôm lấy eo Tống Quán Quán, ánh mắt lướt qua gương mặt Tần Thư Niệm, "Nếu như em đã nói thế, đương nhiên là được rồi."
"A Thần, anh thật tốt." Tống Quán Quán để lộ biểu cảm hạnh phúc, tiếp theo lại nhìn về phía Tần Thư Niệm, "Cô Tần, lên xe thôi."
Hai người này trông giống như dáng vẻ đang diễn kịch trước mặt Tần Thư Niệm, khiến cô cảm thấy muốn buồn nôn.
Cô nhíu mày, "Các ngươi không hiểu tiếng người à, tôi nói tôi có thể gọi xe, các ngươi bị điếc sao?"
"Cô Tần... tôi... tôi không có ý gì khác cả." Tống Quán Quán hình như cảm thấy sợ hãi trước lời nói hung hãn của Tần Thư Niệm, mắt cô trở nên đỏ hoe, "Tôi chỉ là thấy trời đã tối, sợ cô một mình sẽ nguy hiểm..."
Lệ Dị Thần nhíu mày ra tay bảo vệ Tổng Quán Quán, "Quán Quán là vì muốn tốt cho cô, đừng có mà không biết điều!"
"A Thần, đừng nói nữa." Tống Quán Quán vội vàng ngăn cản Lệ Dị Thần.
"Nếu cô vì chuyện ly hôn mà giận dỗi với tôi, không cần thiết phải trút giận lên Quán Quán, cô ấy vô tội, cũng thật lòng vì muốn tốt cho cô."
Thật lòng vì muốn tốt cho cô ư?
Những lời như thế mà Lệ Dị Thần cũng nói ra được, đầu óc anh ta có phải bị chó tha đi mất rồi không.
"Có bệnh thì đi khám đi, đừng ở đấy cản trở tôi gọi xe!"
Bị Tần Thư Niệm mắng một câu, Lệ Dị Thần đứng yên tại chỗ và tỏ vẻ mặt không vui.
Tống Quán Quán thì có chút lo lắng, khoác tay Lệ Dị Thần, "Xem ra, cô Tần thật sự không thích tôi..."
Tần Thư Niệm chẳng buồn đôi co nhảm nhí với hai người này nữa, cô cúi đầu xuống, bấm điện thoại định gọi xe.
Đột nhiên điện thoại của cô bị Lệ Dị Thần giật mất, lần này Tần Thư Niệm thật sự giận dữ, "Lệ Dị Thần, rốt cuộc thì anh muốn làm gì đấy!"
Đột nhiên! Một chỉếc thể thao màu đỏ rực dừng lại ngay bên cạnh.
Gương mặt tươi cười của Kỳ Tiêu thò ra từ cửa sổ xe, "Yo, xem ra tôi đến thật không đúng lúc, mấy người đang cãi nhau đấy à.”