Sau Khi Yêu Online Với Tình Địch Bị Lộ, Tôi Bị Anh Ấy Hôn Đến Choáng Váng.

Chương 9: Quá khứ của cậu

Trước Sau

break

Lúc đầu chỉ đơn giản là bực bội, cậu chưa nghĩ ra cách để cho Thẩm Dịch một bài học, ai ngờ còn bị Thẩm Dịch thẳng thừng sỉ nhục.


Một người đàn ông khí chất ngời ngời như cậu, vậy mà lại bị Thẩm Dịch nghĩ rằng cậu đang quyến rũ anh?


Ai mà nhịn nổi chứ.


Chuyện này nghĩ một lần là tức một lần, bình thường cậu cũng chẳng phải kiểu người tính toán chi li nhưng lần này đúng là bị chà đạp giới hạn, còn bị giẫm nát dưới đất.


Chọc cậu không chỉ đơn giản như chọc vào bông đâu.

Đột nhiên, một tiếng sấm rền vang từ tầng mây khiến cậu giật mình.


Mưa trút xuống như thác, Lâm Độ đến tiệm net, sau khi gấp ô lại cậu tháo kính ra, có lẽ vì độ cận cao nên bình thường trông cậu không quá nổi bật, chỉ bình thường và hơi cứng nhắc.


Kính mờ đi vì hơi nước, mắt cậu cũng ướt át, hàng mi đen dày chớp chớp như muốn nhìn rõ hơn.

Công việc ở tiệm net chia làm ba ca, ngoài cậu ra, những người làm ở quầy đều không phải học sinh.


Lâm Độ lấy khăn giấy ra lau kính, lúc này người trực ca là một cô gái chừng hai mươi tuổi, tên là Hạ Tư Vũ, có lẽ vì phong cách của cậu quá đậm chất quê nên bình thường họ ít khi nói chuyện.


“Hóa ra cậu trông thế này à?” Hạ Tư Vũ bất ngờ hỏi.


“…?” Lâm Độ ngơ ngác nhìn Hạ Tư Vũ, thế này là thế nào?

Dù là đàn ông, cậu có một sự tự tin bẩm sinh nhưng sự tự tin ấy chỉ dám nghĩ thầm khi ở một mình.


Cuộc sống đã đủ khổ, phải giữ lại chút mộng tưởng chứ.


Cậu biết rõ giá trị của mình trên thị trường, thật ra những gì cậu nói với Thẩm Dịch trong game về thân thế của mình cũng không hẳn là giả, khả năng nói dối của cậu cũng có hạn.

Cậu không nhớ rõ lúc đó mình mấy tuổi, chỉ nhớ hôm ấy cậu đột nhiên rất muốn ở lại nhà bà ngoại qua đêm, khóc lóc đòi ở lại không chịu về, thị trấn cũng nhỏ, nhà bà ngoại chỉ cách một con đường, chưa đến năm trăm mét.


Bố mẹ chiều cậu, đành để cậu ở lại, dặn cậu phải nghe lời bà ngoại, sáng mai họ sẽ qua đón.


Nhờ vậy, cậu mới giữ được mạng sống.

Một chiếc xe tải mất lái lao thẳng vào người đi đường, kéo lê hơn mười mét khiến hai người tử vong.

Trong danh sách tử nạn có bố mẹ cậu.

Lúc đó cậu còn quá nhỏ, chưa hiểu nỗi buồn là gì, cậu chỉ mơ hồ nhớ, bà ngoại rưng rưng nước mắt dắt cậu về nhà.


Cậu tưởng bố mẹ đang đợi cậu ở nhà, có cả bánh bao nhân sữa cậu thích nhất, nhưng nhà lại đầy những họ hàng chỉ gặp vào dịp lễ Tết, còn bóng dáng bố mẹ thì không thấy đâu.


Mọi người nhìn cậu với vẻ mặt thương hại, mà cậu lại chẳng hiểu gì.

Bà ngoại nói: “Miểu Miểu, bố mẹ cháu đã đi đến nơi rất xa rồi, sau này sẽ không về nữa.”

Khi mới sinh, bố mẹ từng nhờ thầy xem mệnh cho cậu, nói cậu thiếu thủy trong mệnh, nên đặt tên Độ với ba chấm thuỷ, gọi thân mật là “Miểu Miểu”, đủ thấy họ coi trọng và yêu thương cậu thế nào.

Cậu nhớ bố mẹ nói sáng mai sẽ đến đón, nhưng chưa đến sáng bà ngoại đã đưa cậu về nhà.


Cậu tìm khắp nhà, cuối cùng cũng chẳng tìm thấy gì, sau đó òa khóc.


Mỗi lần cậu khóc, mẹ sẽ dỗ cậu vui.


Nghe tiếng khóc, những người lớn đều xúm lại.

Có vài người thì thầm.


“Đứa bé này tội thật, còn nhỏ vậy mà đã mồ côi.”


“Haiz, hôm qua còn gặp, ai ngờ hôm nay đã đi rồi.”


“Sau này thằng bé sẽ thế nào đây?”


“Thật đáng thương.”


Những lời mơ hồ nghe được đều liên tục nói cậu sẽ ra sao, thật đáng thương.


Cậu dần ngừng khóc, dù chưa hiểu hết ý nghĩa lời họ nói, nhưng từ phản ứng bất thường của mọi người, cậu mơ hồ cảm nhận được một nỗi sợ như trời sập xuống khiến cậu ngây ra rồi ngừng khóc.

Bà ngoại đến dỗ cậu, dùng tay lau nước mắt trên má cậu rồi ôm cậu vào lòng.


Cậu thành trẻ mồ côi.

Sau chuyện đó, nơi ở của cậu trở thành vấn đề, bà ngoại và ông bà nội đều đã lớn tuổi, sau khi bàn bạc, cậu được gửi đến nhà cậu.


Có lẽ vì tiền bồi thường khá hậu hĩnh, ban đầu mọi chuyện cũng yên ổn.


Chỉ là ăn nhờ ở đậu suy cho cùng vẫn là ăn nhờ ở đậu. Vài năm sau, cậu của cậu gặp cảnh túng quẫn vì bị thất nghiệp, lúc đó anh họ vừa lên cấp ba, không còn được miễn học phí giáo dục bắt buộc chín năm như trước nữa, học phí cũng là một gánh nặng không nhỏ.

Khoảng thời gian đó, tiếng cãi vã, chửi mắng không ngớt bên tai, có khi vừa đi học về đã nghe mợ gào lên: “Nhà này có bao nhiêu cái miệng ăn cơm, có còn để người khác sống nữa không vậy???”

Cậu không dám đáp lời, chỉ cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, trở về căn phòng ngủ nhỏ được cải tạo từ kho chứa đồ, thậm chí còn không có cả cửa sổ, đồ điện trong phòng có lẽ chỉ là bóng đèn treo lơ lửng, ánh sáng yếu ớt không đủ rõ.


Căn phòng vừa chật chội vừa ngột ngạt, đến một chiếc ghế cũng không đặt vừa, cậu ngồi dưới sàn, trải bài tập lên giường, ánh sáng mờ nhạt đến mức phải dí sát mắt mới đọc được chữ.


Tiếng ồn ào bên ngoài vẫn không ngừng lại.

Ngày qua ngày sống trong căn phòng thiếu sáng, làm bài tập về nhà khiến thị lực của cậu ngày càng tệ, giờ đây, tháo kính ra, cách năm mét đã không phân biệt được giới tính, mười mét thì người với vật đều lẫn lộn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc