Sau Khi Yêu Online Với Tình Địch Bị Lộ, Tôi Bị Anh Ấy Hôn Đến Choáng Váng.

Chương 8: Ngây thơ

Trước Sau

break

Chiếc điện thoại bình thường luôn ở chế độ im lặng 24/24, bây giờ lại như sợ bỏ lỡ tin nhắn quan trọng gì, mới tắt chế độ im lặng đi.

Điện thoại rung lên, trong mắt Thẩm Dịch ánh lên chút mong chờ.

Anh nhấc điện thoại đang úp trên bàn lên, nhưng nhìn tin nhắn xong thì nhíu mày.

[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Tôi đã gọi hoa khôi ở trường bên đến rồi, đều muốn gặp cậu đấy, bao giờ qua đây?

[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Đã nói là sẽ dẹp tan tin đồn cho cậu rồi, tôi tuyệt đối không nuốt lời~

[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Sao, anh em đủ nghĩa khí chưa?

[Dịch]: Không đi.

[Dịch]: Không hút thuốc, không uống rượu, không đi bar, hiểu chưa?

Câu sau, như thể nói để người khác nghe.

Cứ tưởng vừa add bạn với [Lâm] thì sẽ nói chuyện nhiều hơn, nhưng sau khi cô gái kia nói câu nhiều người thích anh cũng là chuyện bình thường thì không trả lời nữa.

Anh mở vòng bạn bè của cô gái, so với giao diện game có cài đặt riêng tư, vòng bạn bè chỉ hiển thị trong vòng ba ngày, status gần nhất là “Muốn có một ngôi nhà của riêng mình”.

Hình kèm theo là một đôi chân thon nhỏ, mắt cá chân trắng nõn có một vết bầm.

Là hôm qua về nhà muộn bị mẹ kế gây ra? Hay vì lý do khác? Lần trước có nghe cô gái kể, gia đình ban đầu của cô chắc cũng tệ lắm, có lẽ bình thường ở nhà hay bị chèn ép, bị bắt nạt cũng là chuyện thường.

Trong đầu không ngừng suy đoán, trong hoàn cảnh sống khắc nghiệt như vậy, nhưng cô gái ấy chưa từng đòi hỏi gì từ anh.

Người vốn hiếm khi đồng cảm với ai như anh, lại vô thức dâng lên một chút cảm giác đau lòng.

Làn da Lâm Độ trắng trẻo, rất dễ để lại dấu vết trên da, cậu chỉ đơn thuần muốn quyến rũ một chút, dù sao thì con trai không thích ngắm ngực cũng thích nhìn chân, ngực thì cậu chẳng có nên chỉ đành khoe chân vậy.

Điện thoại liên tục rung lên, toàn là tin nhắn từ Tống Thời Vũ muốn rủ anh ra ngoài chơi.

Thẩm Dịch mặt lạnh tanh, thoát giao diện rồi đặt tin nhắn của Tống Thời Vũ vào chế độ không làm phiền.

Dù sao cũng là họa do Tống Thời Vũ gây ra.

Anh lại mở khung chat với [Lâm].

Tin nhắn dừng lại ở câu trả lời của anh: “Tôi chưa từng yêu ai.”

Như thể anh đang sốt sắng muốn nói với đối phương rằng bao nhiêu năm nay anh vẫn giữ mình trong sạch, tất cả những lần đầu tiên vẫn còn, anh hoàn toàn sạch sẽ, không tì vết.

Trong khung nhập văn bản, anh gõ đi gõ lại từng đoạn văn, nhưng rồi lại xóa đi rồi chỉnh sửa, vì vốn ít giao tiếp với con gái nên giờ đây vốn từ của anh nghèo nàn đến thảm hại.

Sau khi lặp lại quy trình này vài lần, cuối cùng anh cũng gửi đi một tin nhắn.

[Dịch]: Đang làm gì vậy?

Dù sao cũng là một chàng trai chưa đầy hai mươi tuổi, bề ngoài thì ngầu lòi, bất cần, nhưng sâu bên trong lại vô cùng ngây thơ.

Vẫn không nhận được hồi âm.

Thẩm Dịch nghĩ, chắc cô đang bận việc gì đó nên mới không trả lời.

Những đám mây xám chì bao phủ bầu trời, gần đây trời cứ oi bức một lúc rồi đột nhiên đổ mưa như trút nước khiến người ta trở tay không kịp.

Trước cửa tiệm trà sữa, không ít học sinh đang đứng đợi mưa tạnh.

Lâm Độ bước đi lúc nhanh lúc chậm, chỉ muốn nhanh chóng rời xa những tiếng còi xe inh ỏi khiến cậu khó chịu.

“Lâm Độ.”

Đột nhiên có người gọi tên cậu, Lâm Độ ngạc nhiên ngước mắt lên, nhưng ánh nhìn bị che khuất bởi cặp kính gọng dày lỗi thời.

Cậu suýt nữa tưởng mình đang mơ, đứng ngây ra tại chỗ.

Diệp Vãn Vãn mặc một chiếc váy hoa nhí màu nhạt, tay cầm một ly trà chanh, dưới mái tóc nâu cắt bằng là khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa trong trẻo, cô mỉm cười nhìn cậu, khiến tim cậu như bị bắn trúng.

“Cậu tên là Lâm Độ đúng không?” Diệp Vãn Vãn mỉm cười hỏi.

“… Ừ… Đúng, đúng vậy.” Lâm Độ trả lời lắp bắp, trên mạng, cậu có thể tung hoành ngang dọc với bàn phím, nhưng ngoài đời, cậu lại là kiểu người sợ giao tiếp điển hình, huống chi người nói chuyện với cậu lại là nữ thần cậu thầm thương trộm nhớ bấy lâu.

Hơn nữa, cô còn nhớ tên cậu .

“Mưa lớn quá, cậu có thể giúp tôi mua một chiếc ô được không?” Diệp Vãn Vãn nhìn cậu với vẻ mặt cầu xin khiến Lâm Độ đỏ bừng mặt.

“… Được.” Cậu gần như đi đứng vụng về, tay chân lóng ngóng, đây là lần cậu nói chuyện nhiều nhất với Diệp Vãn Vãn từ trước đến nay.

Cách tiệm trà sữa không xa có một cửa hàng bán ô nhưng lúc này mưa quá to, vài người vội vã chạy đi mua ô đều bị ướt như chuột lột.

Lâm Độ mắc chứng khó đưa ra lựa chọn, càng sợ làm hỏng việc càng khó quyết định, thấy đám con gái mua ô trong suốt nhiều nhất, cậu nghĩ đi theo số đông chắc là không sai đâu.

Cậu chọn một chiếc ô trong suốt, quay lại đưa cho Diệp Vãn Vãn.

“Thêm WeChat không?” Diệp Vãn Vãn hỏi.

“…” Đầu óc Lâm Độ như treo máy, hôm nay là ngày gì vậy? Bánh từ trên trời rơi xuống sao? Hay ông trời cuối cùng cũng thấy được lòng thành của cậu? Cậu quyết định tối nay sẽ ăn chay để tạ ơn.

Nói rồi, Diệp Vãn Vãn đã lấy điện thoại ra, hỏi: “Tôi quét cậu nhé?”

“Được, được thôi.” Cậu luống cuống móc điện thoại từ túi ra, mở mã QR WeChat, cảm giác bồn chồn không thể tả ban nãy đã bị niềm vui thay thế, dù vậy, biểu cảm của cậu vẫn lạnh nhạt, thậm chí không dám ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Diệp Vãn Vãn.

“Ting”, bạn bè đã được thêm.

“Cảm ơn cậu nhé.” Diệp Vãn Vãn lại cảm ơn cậu, nói: “Vậy tôi đi trước đây.”

Có thể thấy, Diệp Vãn Vãn là một cô gái rất lịch sự và có giáo dục.

Cô bạn bên cạnh khoác tay cô định cùng rời đi thì điện thoại đột nhiên hiện thông báo, Trương Giai Duyệt mở tin nhắn nhóm, sững người vài giây khi xem nội dung, sắc mặt cũng trầm xuống.

Trương Giai Duyệt khẽ nói: “Bọn ở khu nam nói tối nay Thẩm Dịch sẽ đi liên hoan với mấy cô bên trường Đại học Hoa, cậu ta nghĩ gì vậy? Từ chối cậu mà lại đi tham gia mấy hoạt động kiểu này à?”

Nhắc đến Thẩm Dịch, nụ cười trên má Diệp Vãn Vãn cứng lại, đôi mắt như phủ một tầng sương mù, cảnh này khiến Lâm Độ đau lòng vô cùng.

Diệp Vãn Vãn buồn bã nói: “Chắc tại tớ không tốt.”

Nghe vậy, ngón tay Lâm Độ khẽ co lại, cậu rất muốn tiến lên an ủi Diệp Vãn Vãn nhưng họ đã cầm ô rời đi.

Cậu hoàn hồn, mở điện thoại lên, bình thường cậu ít giao tiếp, danh sách bạn WeChat chưa đến trăm người, lúc này, tin nhắn của Diệp Vãn Vãn được đặt lên đầu.

Sau khi thêm bạn, Diệp Vãn Vãn chuyển cho cậu ba mươi nghìn, kèm một biểu cảm chú thỏ dễ thương để cảm ơn.

Thực ra chiếc ô chỉ có giá mười lăm nghìn, nhưng tất nhiên cậu không nhận.

Cậu mím môi, hồi hộp mở vòng bạn bè của Diệp Vãn Vãn, thấy bài đăng hôm qua: “Minh nghĩ chắc mình sẽ cô đơn mãi mãi.”

Kèm theo là bài hát “Cô Đơn Cả Đời”.

Nghĩ đến ánh mắt buồn bã của Diệp Vãn Vãn vừa nãy, một cô gái tốt như vậy, sao có thể bị người khác phụ bạc được chứ?

Trong lòng cậu vừa tự ti, vừa ghen tị với Thẩm Dịch.

Lúc này cậu mới nhận ra đã mấy tiếng rồi chưa trả lời Thẩm Dịch.

Cá vẫn đang câu cá.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc