Sau Khi Yêu Online Với Tình Địch Bị Lộ, Tôi Bị Anh Ấy Hôn Đến Choáng Váng.

Chương 7: Top món ăn nhất định phải thử

Trước Sau

break

Vì cái tên trai đểu Thẩm Dịch mà tốn mất hai trăm để thuê diễn viên, Lâm Độ đau lòng đến mức tim như rỉ máu.


Người ta thì trái ôm phải ấp, không say không về, còn cậu thì nửa đêm khuya khoắt vẫn đang làm trâu làm ngựa.


Nhưng có ích gì đâu?


Chẳng phải vẫn không được sao.

Điện thoại lại rung lên, số này ngoài việc add diễn viên thì cậu chỉ add mỗi Thẩm Dịch.


[Dịch]: Cậu ta nói bậy đấy.


[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Em biết anh không phải người như vậy mà.


[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Nhưng mà… chắc anh được nhiều người thích lắm đúng không…


[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Anh giỏi như vậy, nhiều người thích anh cũng là chuyện bình thường thôi mà ::>_<::

Nhìn thấy những tin nhắn này, thật ra trong lòng Lâm Độ khinh bỉ lắm.


Nhưng tất nhiên, cậu phải diễn tốt vai cô em gái hiểu chuyện biết thông cảm cho anh trai rồi~


Nếu tiếp tục trả lời nữa, e là sẽ phản tác dụng, tương tác đôi khi cần chút khoảng trống mới khiến người ta có không gian tưởng tượng.

Lâm Độ chuyển lại về tài khoản chính của mình, cả ngày đóng vai cô em gái ngoan, cậu cần gấp rút trở lại cuộc sống bình thường.


Sau khi đổi tài khoản, Vương Trí đã gửi cho cậu cả đống tin nhắn.


[Vương Tử Cay Nồng]: Hôm qua uống đến mức không nhớ gì luôn.


[Vương Tử Cay Nồng]: Nhưng không có cồn để tê liệt cảm xúc, tim tao lại bắt đầu đau rồi.


[Vương Tử Cay Nồng]: Vốn dĩ ngày kia là ngày tụi tao hẹn gặp nhau.


[Vương Tử Cay Nồng]: Mày biết tao đã mong ngày này bao lâu không? Trước đây còn đếm từng ngày trên đầu ngón tay, giờ đến ngón tay cũng chẳng đếm nổi nữa.


[Vương Tử Cay Nồng]: Tao cảm thấy mình sắp mắc chứng trầm cảm rồi, nhưng nhà tao tám đời độc đinh, tao không thể bỏ mặc bố mẹ già của mình được (T^T).

Những tin nhắn này gửi đến từng đợt, có thể tưởng tượng được trạng thái tinh thần bị hành hạ đến mức nào.


[Tâm Bình Khí Hoà]: Hai người xác nhận quan hệ bao lâu rồi?


[Tâm Bình Khí Hoà]: Ở bên nhau được bao lâu?

Lâm Độ cần gấp thông tin về tiến độ, cậu chưa ăn thịt heo, nhưng ít ra phải thấy heo chạy mới biết đường tính.


Nghĩ vậy, cậu thực ra cũng hơi mong chờ mối tình đầu của mình, nhưng vì tính cách nên cậu rất hiếm khi nói chuyện với người khác giới.


Dù thầm thích Diệp Vãn Vãn mấy năm trời, nhưng mỗi khi cô đến gần trong vòng hai mét, cả người cậu như bị nước đun sôi, vừa đỏ bừng vừa nóng ran, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn.


Cậu khao khát, cậu khó chịu, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu là một chàng trai tốt.


Nhưng chắc cái này không tính là tình đầu đâu nhỉ?

Ý nghĩ chết tiệt này vừa nảy lên trong đầu, Lâm Độ lập tức như ngồi trên đống lửa, như có gai sau lưng, như mắc xương trong cổ.


Không tính, dĩ nhiên là không tính.


Nếu người nằm dưới cậu là Thẩm Dịch, cậu có uống mười lọ Viagra cũng không nổi.

[Vương Tử Cay Nồng]: Haiz, nói ra dài dòng lắm.


[Tâm Bình Khí Hoà]: Bao lâu?


[Vương Tử Cay Nồng]: Một tuần.


[Tâm Bình Khí Hoà]: Cũng ổn.

Vậy giờ để xác nhận quan hệ với Thẩm Dịch, chẳng phải tiến độ đã được 15% rồi sao?


Thời gian vẫn trong phạm vi cậu chấp nhận được.

[Tâm Bình Khí Hoà]: Đang bên nhau à?


[Vương Tử Cay Nồng]: Dù chỉ có một tháng, nhưng ban ngày làm sao hiểu được cái đen của đêm.


[Vương Tử Cay Nồng]: Mày cũng không hiểu đâu, tao phải dùng cả đời dài đằng đẵng để chữa lành (T^T).

Nhìn tin nhắn Vương Trí gửi, cảm giác rùng mình ban nãy cũng tan biến.


Chỉ có 37 ngày thôi, chuyện nhỏ.

Khi chỉ có một mình trong ký túc xá, cậu cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, cậu vươn vai, đúng lúc nghe tiếng mở cửa ngoài hành lang, là Hứa Yến Thanh về.


Cuối tháng Chín, thời tiết lúc tốt lúc xấu, Hứa Yến Thanh linh cảm được chuyện có thể xảy ra nên đã mang theo một chiếc ô đen.

“Trời mưa à?” Lâm Độ hỏi.


“Ừ.”

Nói ra thì, người bạn cùng phòng này tính tình còn kỳ lạ hơn cậu vài phần.


Trước đây trên confession có một cô gái tỏ tình với Hứa Yến Thanh, thu hút không ít người tới hóng hớt.


Hứa Yến Thanh luôn lạnh nhạt, bình thường đối xử với người khác lạnh lùng xa cách, mang cảm giác như đóa hoa cao quý không thể chạm tới.


Nhưng dưới bài đăng, có người ẩn danh bình luận, nói Hứa Yến Thanh đã từng bán thân.


Một hòn đá làm dậy ngàn cơn sóng, đám người hóng hớt không ngại chuyện lớn, thậm chí bắt đầu chỉ trích Hứa Yến Thanh, nói bình thường nhìn cậu ta đã thấy giả tạo, không ngờ thực tế lại là loại người như vậy.

Lâm Độ cảm thấy đám người này đúng là có bệnh, chẳng có bằng chứng gì đã lấy ác ý của mình ra làm cái cớ để bắt nạt người khác.


Dù bình thường Lâm Độ ngại giao tiếp, nói ít, nhưng cậu rất thành thạo trong việc dùng bàn phím.


Nhưng đối thủ quá đông, cậu thật sự không cãi lại hết.


Cậu cũng sốt ruột hỏi Hứa Yến Thanh: “Cậu không tự minh oan cho mình à?”


Trong tình cảnh ấy, Hứa Yến Thanh vẫn bình tĩnh lạ thường, nghe cậu hỏi thì nhàn nhạt đáp: “Không cần.”

Khoảng thời gian đó, đến cả cửa ký túc xá cũng thường xuyên có người lén nhìn vào.


“Bán thân”, từ này càng ám chỉ chuyện liên quan đến đồng tính.


Bình thường Lâm Độ chẳng thấy Hứa Yến Thanh qua lại thân thiết với bất kỳ thằng con trai nào, huống chi là chuyện đi bán thân.

Cái ô của Lâm Độ lần trước mang đi quán net quên mang về, cậu lục lọi mãi mới nhớ ra.


“Cậu dùng trước đi.” Hứa Yến Thanh dường như nhận ra sự lúng túng của cậu, đưa ô qua.


“… Cảm ơn.”

Có lẽ đều là những người ở rìa xã hội nên mới dễ đồng cảm với nhau.


Hứa Yến Thanh nghiêng đầu, có lẽ vì mặc áo sơ mi xám cổ không đủ cao, Lâm Độ vô tình liếc thấy dưới cổ trái, trên làn da vốn không tì vết lại có một vết sẹo tím nhạt nổi bật.


Lạ thật, bình thường ngã cũng không ngã trúng chỗ này.


Cũng không giống vết dao, Hứa Yến Thanh không phải kiểu người có xu hướng tự ngược.


Càng giống như… dấu răng hơn.


Dấu vết của răng người.


Rốt cuộc là phải dùng lực mạnh đến đâu mới có thể để lại sẹo trên làn da mỏng manh như vậy chứ.

Lâm Độ thoáng chốc sững sờ, nhưng lại thấy suy nghĩ của mình quá kỳ quái, người ta tốt bụng cho mượn ô, vậy mà cậu lại suy nghĩ lung tung.


Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, còn hơn chục phút nữa là cậu phải đi nhận ca, Lâm Độ nhận ô rồi vội vàng ra cửa.


Hành lang ẩm ướt, đi đường phải tập trung để tránh ngã.

Nhưng không ngờ ngay trong ký túc nam, Lâm Độ vẫn nghe thấy cái tên cậu cực kỳ ghét.


“Mau gửi tao đoạn quay trực tiếp Thẩm Dịch chơi bóng rổ hôm qua đi, tao còn chưa kịp xem!”


Lâm Độ nhìn theo hướng giọng nói, thấy một nam sinh mặc áo hai dây cổ thấp, móng tay sơn màu đỏ tươi hơn cả máu, giơ tay hoa lan lên không biết đang gửi voice cho ai.

Sở thích cá nhân, Lâm Độ thường không bình phẩm.


Ngay sau đó, lại nghe nam sinh nói: “Thẩm Dịch không hổ danh là top nhất định phải ăn thử của Đại học A.”


Có khi hiểu biết quá tốt cũng là một loại bi kịch, Lâm Độ lập tức hiểu ra.


Cái quái gì thế này?


Đúng là giật gân lố bịch!

Cậu rất tự tin về phương diện đó, Thẩm Dịch còn xếp sau cậu, sao có thể là nhất định phải ăn thử chứ, chỉ nghĩ thôi là cậu đã cảm thấy linh hồn bị vấy bẩn.


Có những lúc càng không muốn nghĩ, đầu óc lại càng phản nghịch.


Đi đến cổng trường, nghe tiếng người bán hàng rong gần đó dùng loa hét: “Bánh mì nướng, bánh mì nướng, món nhất định phải ăn ở Đại học A đây~!!!”


Nghe câu này, hai má Lâm Độ càng đỏ bừng, nóng hầm hập.


Cậu không còn cách nào nhìn thẳng vào chữ nhất định phải ăn kia nữa, nghĩ tới là tức, tội danh của Thẩm Dịch lại chất thêm một khoản.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc