Tin nhắn riêng
[Lâm]: Có một nhiệm vụ ở Rừng Sương Mù, cần hai người mới hoàn thành được. Nếu anh có thời gian, mình cùng làm nhé?
[Lâm]: Nếu bận thì không sao đâu ::>_<::
[Dịch]: Không bận.
[Lâm]: Vậy em mời anh nha~
Thẩm Dịch nhấn xác nhận, nhìn thấy nhân vật nữ y sĩ áo trắng đứng bên cạnh. Mái tóc đen dài của cô vẫn cài cây trâm gỗ giản dị như mọi khi.
Cả hai cùng đi đến Rừng Sương Mù. Nữ y sĩ chỉ cao đến vai hiệp khách áo mực. Trong làn sương dày đặc, thoạt nhìn họ trông như một cặp đôi cùng nhau làm nhiệm vụ.
Trên đường đi, thỉnh thoảng xuất hiện vài con quái nhỏ. Hiệp khách áo mực thao tác mượt mà như nước chảy mây trôi nhưng sương mù trước mặt bỗng tan đi.
Nữ y sĩ nhanh chóng xác định vị trí của quái núi ma mị. Với sự phối hợp gần như ăn ý của cả hai, chưa đầy hai phút, con quái đã hóa thành một luồng ánh sáng xanh. Khi họ tiến đến gần, ánh sáng ấy biến thành một rương báu.
Nhóm
[Dịch]: Em mở đi.
[Lâm]: Cảm ơn anh nhường rương báu cho em nha~ hihi~
[Lâm]: Wow, có một trăm cây tiên thảo luôn!!!
Thực ra vật phẩm trong rương chẳng phải thứ gì đắt giá nhưng cô gái lại vui mừng khôn xiết. Trong một thế giới đầy rẫy vật chất, niềm vui ấy dường như trở nên đặc biệt quý giá.
Đột nhiên, có vài người xuất hiện gần đó.
Kênh gần
[Thánh Diệt Cá Mười Năm Đại Nhuận Phát]: Đây là bang chủ bang Khuynh Nguyệt à?
[Bông Hồng Đợi Yêu]: Thực lực cũng thường thôi, chẳng phải chỉ nhờ nạp tiền mới đưa bang lên top 1 Hoa Bắc sao? Cái này, ai nạp nhiều người đó thắng, đúng không?
[Đêm Đó]: Thật ra còn chẳng bằng bang Toàn Khóa của bọn tao.
[Bông Hồng Đợi Yêu]: Lại còn tìm đồng đội nghèo kiết xác thế này, cười chết, xem ra cái danh bang chủ cũng chỉ là hư danh.
[Lâm]: Dù sao vẫn mạnh hơn tụi mày.
[Lâm]: Tụi mày ngoài cái miệng biết nói thì còn gì nữa?
[Thánh Diệt Cá Mười Năm Đại Nhuận Phát]: Ồ, hóa ra còn là một đứa không biết trời cao đất dày?
[Bông Hồng Đợi Yêu]: Ăn mặc thế này, không biết còn tưởng ăn mày ở đâu ra.
[Thánh Diệt Cá Mười Năm Đại Nhuận Phát]: Em gái ăn mày, chi bằng đi theo anh, ít nhất anh còn cho em một bộ đồ cấp hai.
Bang Toàn Khóa là một bang nhỏ mới thành lập chưa đầy một tuần, trong server gần như chẳng ai biết đến. Mấy người này hệt như những kẻ phản diện ngu ngốc trong truyện đánh mặt, cứ thích tự chuốc lấy nhục mà khiêu khích nhân vật chính.
Trong lúc họ đang nói, thanh kiếm trong tay Thẩm Dịch đã ngứa ngáy muốn động nhưng chưa kịp ra tay, cô gái đã bước lên trước bảo vệ anh.
Thực ra Thẩm Dịch chẳng để tâm lắm đến những lời người khác nói về mình, vì với anh, họ chỉ là những kẻ chẳng đáng bận lòng.
Nhưng lúc này, chẳng ai lại không thích cảm giác được người khác quan tâm.
Kênh gần
[Bông Hồng Đợi Yêu]: Còn phí lời làm gì, dù sao họ cũng chỉ có hai người.
[Lâm]: Tụi mày chỉ biết ỷ đông hiếp yếu.
[Đêm Đó]: Em gái ăn mày, tao thấy mày còn non lắm. Mày tránh ra, bọn tao không tìm mày gây sự.
[Lâm]: Chuyện của cậu ấy là chuyện của tôi, tôi không đi đâu.
[Bông Hồng Đợi Yêu]: Vậy thì mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Đột nhiên, một luồng kiếm quang lóe lên, trận chiến bùng nổ.
Nhưng đám người kia chỉ là dạng thùng rỗng kêu to, chẳng biết tự tin từ đâu ra. Dưới lưỡi kiếm của Thẩm Dịch, họ chết đi sống lại, sống lại rồi chết, lặp đi lặp lại cả chục lần.
Khi Thẩm Dịch làm nhiệm vụ một mình, thỉnh thoảng cũng gặp vài kẻ cố tình khiêu khích nhưng đều bị anh xử lý gọn ghẽ. Còn những kẻ muốn lấy lòng anh thì nhiều hơn, vì chẳng ai cưỡng lại được sức hút của tiền.
Gặp một đám ngu ngốc như lần này, đúng là hiếm có.
Kênh gần
[Dịch]: Xin lỗi cô ấy.
[Thánh Diệt Cá Mười Năm Đại Nhuận Phát]: Dựa vào đâu mà tao phải nghe mày?
Trong khoảnh khắc ánh kiếm lóe lên, gã áo lam vừa đứng dậy đã lại hóa thành đen trắng.
Kênh gần
[Dịch]: Xin lỗi.
[Đêm Đó]: Xin lỗi…
Đúng là “đại nạn đến, ai nấy chạy”. Mấy người này thể hiện câu nói ấy một cách hoàn hảo. Ban đầu còn có kẻ định cứng miệng nhưng thấy đồng đội đã bỏ chạy, họ cũng bắt đầu dao động. Dù sao bây giờ số lượng đã không còn chiếm ưu thế, thực lực lại thua xa.
Sau khi hai người còn lại xin lỗi, họ cũng vội vã chạy mất.
Nhóm
[Lâm]: Cảm ơn anh đã bảo vệ em ^o^
[Lâm]: Đừng nghe họ nói bậy, bang Khuynh Nguyệt là độc nhất vô nhị, mạnh nhất luôn!
[Dịch]: Còn anh thì sao?
Anh hệt như một đứa trẻ đang chờ được khen.
Khi gõ mấy chữ này, Thẩm Dịch tự hỏi liệu mình có bị điên rồi không.
Nhưng trong đầu anh cứ văng vẳng câu nói của cô gái vừa nãy “Chuyện của anh ấy là chuyện của tôi”.
Bao nhiêu năm qua, anh đã quen với việc một mình. Nhưng đột nhiên, cành khô trong lòng dường như mọc ra một chồi non. Cô gái này dường như khác với những người khác, không giống với ấn tượng thường thấy của anh.
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai nhưng khoảnh khắc này, anh chợt nghĩ, có lẽ có ai đó bên cạnh cũng không tệ.
Đã ba mươi giây trôi qua mà vẫn chưa có hồi đáp.
Trên gương mặt vốn lạnh lùng của Thẩm Dịch hiếm hoi xuất hiện chút lo lắng.
Nhóm
[Lâm]: Anh cũng là độc nhất vô nhị! Tuyệt nhất luôn!
[Lâm]: Ở bên anh em cảm thấy rất an toàn.
[Lâm]: ::>_<::
[Lâm]: Có lúc em bận, có thể không lên game thường xuyên…
[Lâm]: Em có thể xin cách liên lạc khác của anh không?
[Lâm]: Nếu bất tiện thì thôi ạ! Em chỉ nghĩ nếu cùng online, mình có thể cùng làm nhiệm vụ…
[Dịch]: shenyi-
Thẩm Dịch gửi ngay lập tức.
Rõ ràng chỉ mới quen cô gái này từ tối qua, chính xác hơn là rạng sáng nay.
Nhưng đôi khi, sự ăn ý giữa người với người rất kỳ lạ. Có những người quen biết lâu mà vẫn xa cách nhưng có người chỉ mới gặp đã thân thiết.
Nếu lúc này Tống Thời Vũ ở bên cạnh, nhìn thấy khóe miệng Thẩm Dịch cong lên khó kìm, chắc chắn sẽ shock đến rớt cằm. Vì trong mắt mọi người, Thẩm Dịch luôn là gã mặt lạnh, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, không chút hứng thú với phái nữ.
Chẳng bao lâu sau, WeChat của anh nhận được yêu cầu kết bạn mới.
Ảnh đại diện là một cô gái anime màu hồng dễ thương.
[Lâm] chắc là một cô gái ngọt ngào đáng yêu nhỉ?
Thẩm Dịch đồng ý kết bạn.
Cả hai cùng nhau làm thêm vài phó bản, cho đến khi Tống Thời Vũ nhắn riêng anh trong game.
Tin nhắn riêng
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Cô Gái]: Tôi đang bị cậu bỏ rơi đúng không??? Cậu đang làm nhiệm vụ với ai??? Sao không rủ tôi!
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Cô Gái]: Gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời, tôi còn là bảo bối của cậu không hả!
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Cô Gái]: Tôi đã hẹn mấy em xinh đẹp rồi! Đang chờ gặp cậu đó!
[Dịch]: ?
[Giấc Mộng Của Tỷ Cô Gái]: Chẳng phải tôi nói sẽ giúp cậu dẹp tin đồn sao? Anh em nói là làm!
[Dịch]: Không cần.
[Giấc Mộng Của Tỷ Cô Gái]: Giờ làm nhiệm vụ cũng không kéo tôi!
[Giấc Mộng Của Tỷ Cô Gái]: Khoan… cậu đang làm nhiệm vụ với ai????
Thẩm Dịch biết, nếu không trả lời, Tống Thời Vũ sẽ spam tin nhắn đến 99+.
Tống Thời Vũ trực tiếp gửi yêu cầu tham gia nhóm. Thẩm Dịch định từ chối nhưng chẳng hiểu sao lại nhấn nhầm thành đồng ý.
Vừa vào nhóm, Tống Thời Vũ đã sốc như bị sét đánh.
Nhóm
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Trời ơi!!!!!
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Cô Gái]: Tôi đã bảo là tôi hẹn bao nhiêu em xinh đẹp, nghĩ là lát nữa cậu qua, bọn mình ôm trái ôm phải, không say không về!
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Cô Gái]: Cậu giấu kỹ quá đấy hả!!
[Lâm]: A… em làm phiền anh rồi à?
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Cô Gái]: Lại gặp nhau rồi, cô em Lâm ơi~
Tống Thời Vũ miệng cứ gọi là không có cửa chặn, làm Thẩm Dịch bóp chuột đến mức muốn nát luôn.
Chat riêng
[Dịch]: Không nói thì chẳng ai nghĩ cậu câm đâu.
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Cô Gái]: Giờ đến cả nói chuyện cậu cũng không muốn nghe tôi nói nữa hả?
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Cô Gái]: Lúc lạnh nhạt với tôi, cậu lại đi sưởi ấm cho ai? Hu hu hu.
Thẩm Dịch lần đầu tiên cảm thấy cạn lời đến vậy.
Đợi đến khi anh trao đổi xong với Tống Thời Vũ, mới phát hiện ra [Lâm] đã offline.
Nhóm đội
[Lâm]: Vậy anh cứ bận trước đi nhé…
[Lâm]: Lần sau chơi cùng nha.
Gần năm rưỡi rồi, Lâm Độ dọn dẹp một chút để chuẩn bị đi làm thêm ở quán net.
Nếu không cố gắng làm sư phụ bê tông cốt thép di động này cho tốt, chắc cậu phải ăn đất mất. Vì muốn nhanh chóng kết thúc, hôm nay cậu đã chi mạnh tay luôn.
Lúc này, điện thoại của Lâm Độ rung lên.
[Thánh Diệt Cá Đại Nhuận Phát]: Thế nào? Diễn viên gia truyền của bọn tôi diễn xuất ổn chứ?
[Thánh Diệt Cá Nhuận Phát]: Nghe nói bang chủ bang Khuynh Nguyệt này giàu lắm, phiền em gái trên Pinduoduo cho năm sao nha. Nếu thiếu diễn viên thì cứ tìm bọn tôi!