Như người ta vẫn hay nói, một bàn tay không vỗ thành tiếng, chẳng có tin đồn nào là vô căn cứ. Thẩm Dịch chỉ được cái cao, người tinh mắt nhìn là biết bên trong yếu ớt, ngoài mạnh trong yếu.
Nếu lúc ở trong phòng bao cậu phản ứng nhanh hơn, Thẩm Dịch đã thành bại tướng dưới tay cậu rồi.
Dù khinh thường, Lâm Độ vẫn lấy tinh thần ôn thi đại học, đọc hết toàn bộ thông tin.
Nội dung trong “Làm thế nào để đàn ông Thiên Yết nhanh chóng mê mẩn mình” khá phong phú. Không biết có phải vì tối chỉ ăn một cái bánh mì, lại thức khuya quá lâu hay không, mà Lâm Độ cảm thấy hơi buồn nôn.
Tóm lại, họ thích những người bí ẩn, quyến rũ.
Nhưng cậu là con trai, chẳng liên quan gì đến hai chữ quyến rũ.
Lâm Độ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, bất giác thở dài.
Đúng là không bỏ con săn thì chẳng bắt được sói. May mà cậu vốn ít lông, tuy không có thân hình đầy đặn nhưng là con trai, cậu có khung xương nhỏ, tỷ lệ mỡ thấp, da trắng gần như bệnh vì quanh năm che kín bởi quần áo.
Trước đây, Vương Trí từng kể với cậu vài chi tiết mờ ám về chuyện yêu qua mạng nhưng lúc đó vì ghen tỵ, cậu chẳng thèm nghe kỹ.
Cậu mở WeChat, thấy Vương Trí gửi một đống tin nhắn mà cậu chưa trả lời.
[Tâm Bình Khí Hoà]: Sao mày thích cô ấy vậy?
[ Vương Tử Cay Nồng]: Cảm giác thôi π_π
Vương Trí gần như trả lời ngay lập tức. Dù bình thường Vương Trí cũng hay thức khuya nhưng gần 5 giờ sáng mà vẫn chưa ngủ, chắc hẳn đang đau lòng vì chuyện tình cảm.
[ Vương Tử Cay Nồng]: Thật ra ban đầu tao cũng không nghiêm túc. Mày biết thói quen đáng sợ thế nào không?
[ Vương Tử Cay Nồng]: Lúc mới làm couple trong game thì cũng bình thường, chỉ là mỗi ngày cô ấy online đều rủ tao đánh phó bản. Bọn tao ngọt ngào đánh phó bản mấy ngày, rồi mới add WeChat. Lúc mở vòng bạn bè của cô ấy, tao biết ngay mình xong rồi, mình sắp sa lầy.
[ Vương Tử Cay Nồng]: Ai bảo yêu một người không về nhà thì chỉ có kết cục là chờ đợi vô tận? Chẳng phải yêu ai cũng cần bền lâu, cầu một sự ổn định sao?
[ Vương Tử Cay Nồng]: Tim tao đau quá!!! Số tao khổ quá!!!!!
Trong căn phòng tối om, chai rượu rỗng vương vãi đầy sàn, Vương Trí say bí tỉ nằm bò dưới đất, tay nắm điện thoại, gõ thêm một dòng: “Cô ấy là con trai, tao cũng…” Chữ “muốn” còn chưa gõ xong, mắt Vương Trí nhắm tịt, tay buông lỏng, tiếng ngáy vang trời.
Giao diện chat trên điện thoại Lâm Độ dừng lại ở mấy chữ tim đau số khổ, như thể tiêm cho cậu một liều doping.
Cậu mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cậu cười đến mức không kìm được.
Thẩm Dịch không còn vẻ ngạo mạn như trước, cả người toát lên khí chất suy sụp. Gương mặt từng mê hoặc biết bao cô gái giờ tiều tụy, hốc hác.
Rồi Thẩm Dịch quỳ dưới đất, ôm lấy mắt cá chân cậu, thảm hại thừa nhận mình sai, rằng mình không nên kiêu ngạo, rằng mình coi thường người khác, rằng mình là đồ con rùa khốn kiếp.
Cảm giác đè bẹp tình địch dưới chân khiến từng tế bào của Lâm Độ run lên vì sướng.
Hiếm lắm anh mới ngủ nướng đến trưa.
Cuối tuần không có tiết, đi làm thêm ở quán net bắt đầu từ 6 giờ tối, vừa kịp về trước giờ giới nghiêm, bình thường cũng không ảnh hưởng đến việc học.
Trong ký túc xá chỉ có mình cậu. Chắc hẳn sáng sớm Hứa Yến Thanh đã đến thư viện ngâm mình rồi, cậu luôn cảm thấy Hứa Yến Thanh có một sự xa cách khó tả.
Lâm Độ rời giường, rửa mặt, rồi gặm ổ bánh mì khô để trên bàn, uống với nước lọc, coi như xong bữa sáng.
Giờ đây, tâm trí cậu dồn hết vào việc làm sao để nhanh chóng quyến rũ Thẩm Dịch.
May mà cậu có hai số điện thoại. Hồi ở quê dùng một số, lên đại học A lại làm thêm thẻ sim sinh viên, lúc đó chỉ vì cước phí 9 tệ/tháng được 100GB dữ liệu.
Sau khi chắc chắn khóa cửa phòng, Lâm Độ mới dám dùng camera chụp một bức ảnh chân mình. Đôi chân trắng nõn khép hờ, cẳng chân hơi cong kiểu chữ bát, mắt cá mảnh mai, như thể có thể bị ai đó nắm lấy mà đùa nghịch.
Trên mắt cá trắng trẻo còn một vết bầm, không biết va phải lúc nào.
Rồi cậu dùng sim sinh viên đăng ký một tài khoản WeChat mới, chọn ảnh đại diện là hình anime nữ dễ thương tông hồng, biệt danh là “Mứt Dâu Chua Ngọt”, nhìn là biết ngay kiểu em gái ngọt ngào.
Sau đó, cậu đăng bức ảnh chân vừa chụp lên vòng bạn bè, kèm dòng trạng thái: “Muốn có một mái ấm của riêng mình.”
Bộ dạng như bị ngược đãi, đáng thương tội nghiệp thế này, thử hỏi có người đàn ông nào nhìn mà không mê mẩn?
Xong xuôi mọi công đoạn chuẩn bị, cậu mở game Giang Hồ Lệnh, thấy [Dịch] đã chấp nhận lời mời kết bạn của mình.
Nhưng ngoài dự đoán, bên [Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ] lại không thông qua.
Lâm Độ hơi bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
…
Có lẽ vì quen sống ở khu phố cũ, mỗi lần Cát Tuệ Vân nổi nóng lại trút giận lên anh. Lâu dần, Thẩm Dịch luyện được khả năng chỉ cần ngủ ba tiếng một ngày là đủ năng lượng.
Nhưng từ khi đến nhà họ Thẩm, thái độ của bà ta đã dịu đi nhiều, chắc vì anh giờ lại trở thành con bài trong tay bà ta.
Thẩm Dịch chỉ thấy buồn cười.
Anh chẳng bao giờ là quân cờ của ai.
Trước đây đăng nhập game để tạo hình ảnh một kẻ nghiện net, khiến Thẩm Tuấn Ngạn mất cảnh giác.
Giờ đây, anh luôn cảm thấy bận tâm điều gì đó, muốn xác nhận xem cô gái kia đã về nhà an toàn hay chưa.
Việc đầu tiên sau khi đăng nhập là kiểm tra danh sách bạn bè đang online. Ảnh đại diện của [Lâm] vẫn là đen trắng, hiển thị lần cuối online cách đây tám tiếng.
Thẩm Dịch thầm nghĩ, mới quen chưa đầy một ngày, mình không cần quá để tâm.
Trong khoảng thời gian này, cũng có không ít người trong bang phái thấy anh online và nhắn tin riêng nhưng anh chẳng buồn mở ra xem.
Anh định tự mình làm vài nhiệm vụ cho qua thời gian, chiều nay Tống Thời Vũ đã hẹn anh.
Đúng lúc chuẩn bị mở nhiệm vụ, hệ thống đột nhiên thông báo bạn bè [Lâm] vừa online.
Cô ấy… online rồi?
Trước đây nhưng thông báo kiểu này thường bị anh bỏ qua không chút do dự nhưng lần này ngón tay đang cầm chuột bỗng khựng lại. Dù trong nhiều chuyện, anh luôn tỏ ra thờ ơ nhưng khi nghĩ đến việc bắt chuyện với con gái, anh lại có chút lúng túng, chẳng biết phải làm sao.
Anh chưa từng chủ động liên lạc với bất kỳ cô gái nào.
Tin nhắn riêng
[Lâm]: Xin lỗi vì làm phiền, hôm qua em có làm gì sai không ạ? π_π
[Lâm]: Anh kia không đồng ý kết bạn…
[Dịch]: Cậu ta có người yêu rồi, không tiện thêm bạn.
Nhìn thấy tin nhắn của cô gái, gánh nặng trong lòng Thẩm Dịch cuối cùng cũng được trút bỏ.
Cùng lúc đó, Tống Thời Vũ, người tự nhận mình độc thân cả vạn năm, bất ngờ hắt xì một cái.
Thẩm Dịch chờ tin nhắn hồi đáp của cô.
Lúc này, Lâm Độ nhận được một cuộc gọi quảng cáo, còn tưởng là ai tìm mình có việc.
Đợi đến khi cúp máy, cậu mới trả lời.
Tin nhắn riêng
[Lâm]: Thôi được rồi…
[Lâm]: Còn anh thì sao ạ? ::>_<::
[Dịch]: Độc thân.
[Lâm]: Em cảm thấy anh bang chủ chắc chắn được nhiều người thích lắm, có lẽ chỉ là chưa gặp được người làm anh rung động thôi.
[Lâm]: Nói thế nào nhỉ, em thật sự ngưỡng mộ cô gái nào được anh thích hihi.
[Dịch]: ?
[Lâm]: Anh tốt như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Có lẽ những bức tường ngăn cách trong đời thực, khi lên mạng lại không còn kiên cố như vậy.
Thẩm Dịch rốt cuộc cũng chỉ là một chàng trai chưa từng yêu, thậm chí ít khi tiếp xúc với con gái. Bị khen bất ngờ như thế, trái tim anh cũng không kìm được mà đập nhanh hơn.