Đội
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Cô ấy đi vội quá, đến cục đá quý rớt ra cũng không thèm lượm, tiếc ghê…
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Mà công nhận em nó chơi hay thật, phản xạ nhanh nhạy ghê.
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Để anh đi kiếm thêm y tá nào trên kênh thế giới cho đủ người nhé.
Thẩm Dịch chẳng buồn để tâm đến mấy dòng tin nhắn của Tống Thời Vũ trong nhóm.
Bao nhiêu năm nay, người theo đuổi anh nhiều không đếm xuể. Từ khi mang cái mác con trai Thẩm Kế Bạch, số người ái mộ anh lại càng tăng lên chóng mặt.
Nhưng mà, chín người mười ý, ai tiếp cận anh cũng đều có mục đích riêng, chẳng khác nào Cát Tuệ Vân.
Nhìn mấy dòng chữ [Lâm] kia vừa gõ, anh bỗng dưng thấy có chút gì đó đồng cảm.
Cát Tuệ Vân trước đây chẳng coi anh ra gì, chỉ xem anh như quân cờ để bước chân vào nhà họ Thẩm. Đến khi quân cờ ấy hết giá trị, không còn dùng được nữa, anh nghiễm nhiên trở thành gánh nặng.
Mọi lời lẽ cay nghiệt, oán hận chất chứa trong lòng bà ta đều trút hết lên đầu anh.
Thế nên đến tận bây giờ, anh vẫn chẳng thể nào có chút thiện cảm nào với người mẹ ấy.
Nực cười thật, thằng con trai độc nhất của nhà họ Thẩm thì lại ăn chơi sa đọa, chẳng làm nên trò trống gì, đến lúc ấy Thẩm Kế Bạch mới sực nhớ ra còn có đứa con riêng là anh.
Giờ đây, anh chẳng khác nào nhị thiếu gia nhà họ Thẩm.
Nhưng dù sao cũng chỉ là đứa con riêng lớn lên bên ngoài, làm sao có thể so sánh với đứa con trai được ông ta một tay nuôi lớn.
Mục đích Thẩm Kế Bạch đón anh về, chẳng qua cũng chỉ là muốn dùng anh để khích bác Thẩm Tuấn Ngạn, mong thằng anh cả bất tài kia cảm thấy bị đe dọa mà cố gắng hơn.
Danh lợi và thân phận mà nhà họ Thẩm ban cho anh, anh đương nhiên sẽ tận dụng triệt để.
Anh biết Thẩm Tuấn Ngạn luôn sai người âm thầm theo dõi mình, vậy nên anh càng phải tỏ ra là một kẻ ăn chơi trác táng, ngày ngày vùi đầu vào game, ném cả đống tiền vào đó.
Con chuột vẫn khẽ khàng đậu trên khung thông tin của [Lâm]. Cái hình đại diện của cô vẫn là hình mặc định ban đầu, trông lại dễ chịu hơn hẳn mấy cái hình lòe loẹt kia.
Đến khi anh thoát khỏi khung thông tin, đã thấy trong nhóm có thêm một cô nàng y tá mới, ăn mặc kiểu người dân tộc thiểu số.
Đội
[Khoai Tây Nhỏ Dữ Tợn]: Ối giời ơi, đúng là bang chủ Khuynh Nguyệt thật nè!!! Lúc nãy em còn tưởng mình nhìn nhầm cơ, bang chủ ngầu bá cháy luôn á!!!!
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Thế anh thì sao? Anh không ngầu hả?
[Khoai Tây Nhỏ Dữ Tợn]: Ờm…
[Khoai Tây Nhỏ Dữ Tợn]: Anh cũng ngầu nữa! Làm sao để em được vào bang Khuynh Nguyệt vậy anh?
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Phải qua bài kiểm tra của anh trước đã.
[Khoai Tây Nhỏ Dữ Tợn]: Kiểm tra thế nào ạ? Chắc em chơi không giỏi lắm đâu.
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Không sao đâu em, anh chỉ cho.
[Khoai Tây Nhỏ Dữ Tợn]: Ờm… Nghe nói vào bang Khuynh Nguyệt được tặng đồ xịn, em muốn cái bộ Vân Thường Vũ Y mới ra được không anh?
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Thế thì để anh tặng cả anh cho em luôn nha.
…
Tống Thời Vũ đúng là cái đồ sát gái chuyên nghiệp, hễ thấy bóng dáng con gái là y như rằng máu dê nổi lên. Chỉ trong chốc lát, hai người đã kịp trao đổi qua lại mấy câu, chẳng biết từ lúc nào mà không khí đã trở nên khác lạ.
Dù [Khoai Tây Nhỏ Dữ Tợn] đang hăng say trò chuyện với Tống Thời Vũ, còn không ngần ngại gửi cả mấy lời mời kết bạn nhưng Thẩm Dịch vẫn dửng dưng như không.
Nhìn cái màn hình chat liên tục hiện lên mấy dòng tin nhắn sến súa, anh nhăn mặt tắt bụp.
Cái con bé [Khoai Tây Nhỏ Dữ Tợn] này lộ liễu quá, vừa vào đã hỏi han chuyện gia nhập bang Khuynh Nguyệt. Chắc mẩm nó cũng biết vào bang này sẽ có nhiều lợi lộc, mà anh thì lại nổi tiếng là dân chơi có tiền ở cái server Hoa Bắc này.
Không hiểu sao, tự dưng anh chẳng còn hứng thú chơi game nữa.
Có lẽ vì có sự so sánh, trong đầu anh bất chợt hiện lên hình ảnh cái cô y tá mặc đồ trắng mỏng manh, dáng người nhỏ nhắn gầy gò, đến cái trâm cài tóc cũng chỉ là một cái trâm gỗ bình thường nhất. Toàn thân cô ấy gần như chẳng có món đồ trang bị nào ra hồn, toàn là đồ cày cuốc hoặc đi phó bản mà có.
Thế mà khi đối mặt với con trùm, dù bản thân đầy thương tích, cô ấy vẫn không ngần ngại che chắn cho anh.
Ban đầu, anh cứ tưởng cô ấy cũng giống như bao người khác, tiếp cận anh chỉ vì muốn có đồ xịn.
Vậy mà cậu lại vội vã rời đi như vậy.
Tin nhắn riêng
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Ê người đâu? Không chơi nữa hả?
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Anh đang định mở thêm ván nữa đây.
[Dịch]: Mấy cậu chơi đi.
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Hiểu rồi, cậu cố tình để anh với em ấy tình tứ đánh phó bản, sợ làm kỳ đà cản mũi chứ gì?
Tống Thời Vũ đúng là cái thằng đầu óc toàn bã đậu.
Nếu có thời gian, chắc anh ta hận không thể cùng lúc hẹn hò với cả tá bạn gái ấy chứ.
Thẩm Dịch như chợt nhớ ra điều gì.
Tin nhắn riêng
[Dịch]: Cô gái lúc nãy có kết bạn với anh không?
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Anh đang định đồng ý lời mời, sao thế?
[Dịch]: Từ chối đi.
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Sao tự dưng lại đưa ra cái yêu cầu kỳ quặc vậy? Làm thế không hay đâu???
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Với lại anh thấy cô ấy trông cũng tội nghiệp lắm.
[Dịch]: Từ chối.
[Dịch]: Anh cho cậu con Mực Kỳ Lân.
[Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Thật hay đùa đấy??????
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Anh từ chối rồi.
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Khoan đã, không đúng! Sao tự dưng cậu lại bảo anh từ chối cô ấy? Chẳng lẽ cậu ghét Lâm lắm hả???
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Khoan đã… cậu không phải định tự mình chơi với [Lâm], không cho anh đi cùng đấy chứ?
[Giấc Mộng Của Mười Tỷ Thiếu Nữ]: Trời ơi!!! Bạn hiền ơi, cậu động lòng rồi hả????
Hàng loạt câu hỏi của Tống Thời Vũ khiến sắc mặt Thẩm Dịch lạnh đi vài phần.
Động lòng cái gì chứ?
Tình yêu là cái thứ mà anh luôn khinh thường, thích một ai đó là chuyện ngu ngốc và buồn cười nhất trên đời.
Chẳng qua anh thấy Tống Thời Vũ cứ gặp ai cũng tán tỉnh, đời tư thì lăng nhăng, sợ anh ta lại giở trò trêu chọc Lâm.
Dù gì cũng chỉ là một cô y tá chơi cùng nhau chơi hai ván game thôi mà.
Chắc chắn là do Tống Thời Vũ cứ nhắc đi nhắc lại, nên anh mới không kiềm được mà mở khung thông tin của [Lâm] nhưng vẫn chẳng xem được gì.
Anh gần như chưa bao giờ tò mò về người khác giới, trang thông tin hiển thị lần cuối cậu online là mười lăm phút trước.
Không biết cô ấy ở thành phố nào, ban đêm thì dễ xảy ra chuyện không hay, giờ này trên đường chắc cũng chẳng còn ai…
Muộn thế này, một mình cô ấy về nhà liệu có an toàn không?
…
Cùng lúc đó, Lâm Độ liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã 4:35 sáng.
Bình thường trước 12 giờ cậu đã lên giường đi ngủ, luôn duy trì thói quen ngủ sớm dậy sớm, tuyệt đối không thức khuya. Vậy mà giờ đây, cậu lại chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Rửa mặt xong, cậu nằm vật ra giường.
Đôi mắt sáng rực mở điện thoại, bắt đầu gõ tìm kiếm trên trình duyệt: “Làm thế nào để nhanh chóng khiến đàn ông cung Thiên Yết mê mệt mình.”
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Lâm Độ đã nắm rõ ngày sinh, nhóm máu và gần như mọi thông tin cơ bản về Thẩm Dịch.
Cậu mở phần mô tả cơ bản về đàn ông Thiên Yết, lướt mắt qua và ngay lập tức chú ý đến một dòng chữ, khiến gương mặt thanh tú của cậu lộ ra vẻ khó hiểu như ông cụ trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại.
Cái gì mà tinh lực dồi dào???
Sức lực vô biên, bùng nổ mãi không ngừng???
Chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Cả trường đều biết Thẩm Dịch có vấn đề ở cái khoản kia, và điều đó cậu cũng biết rõ.