Sau Khi Yêu Online Với Tình Địch Bị Lộ, Tôi Bị Anh Ấy Hôn Đến Choáng Váng.

Chương 10: Đàn ông hiểu cách nắm bắt đàn ông hơn

Trước Sau

break

Hạ Tư Vũ nghiêng đầu nhìn gần, tiếc nuối nói: “Giá mà cậu không bị cận thì tốt biết mấy.”

Nghe câu này, động tác trên tay Lâm Độ khựng lại, cậu cụp mắt xuống, như thể muốn giấu mình đi.

Cậu chỉ giàu nội tâm, thực tế lại là một trái tim mong manh dễ vỡ.

Bao năm qua, vì bị cận mà cậu từng bị gán cho vài biệt danh, bởi tháo kính ra không thấy rõ xung quanh, có người cố tình giật kính của cậu, nhìn cậu hoảng loạn bất an mà lấy làm trò đùa.

Hơi nước trên kính vẫn chưa lau sạch, nhưng cậu vội vàng đeo kính lên ngay khi phản ứng lại.

“Sao lại vội đeo kính thế? Thật ra cậu trông cũng ổn mà.” Hạ Tư Vũ lại nói.

“… Hả?” Lâm Độ tưởng mình nghe nhầm, có lẽ vì ít giao tiếp với người khác, lại thêm vẻ ngoài rụt rè nên hiếm ai chủ động khen ngợi cậu.

Tên Hạ Tư Vũ nghe thì dịu dàng, nhưng bình thường cô khá là tùy tiện, mái tóc dài ngang vai, phong cách ăn mặc khiến người khác khó phân biệt giới tính, cô hay xưng anh em với Vương Trí, trước đây khi Vương Trí khoe chuyện yêu đương, cô đã tiên đoán “khoe nhiều thì chia tay nhanh”.

Quả nhiên, lời nói đã thành sự thật.

Hạ Tư Vũ nghĩ ngợi vài giây rồi nói: “Rất omega.”

Dù Lâm Độ lướt mạng 10G thì cậu cũng không cố ý tìm hiểu mấy từ ngữ đặc biệt này.

“Là cái gì thế?” Lâm Độ hỏi.

Hạ Tư Vũ nghiêm túc đáp: “Là khen cậu rất tuyệt đó.”

Hàng rào tâm lý của Lâm Độ hạ xuống, ấn tượng về Hạ Tư Vũ cũng tốt lên nhiều.

Chỉ là cậu quên mất, lần trước Hạ Tư Vũ vì quá phấn khích mà điền sai địa chỉ khiến nhân viên giao hàng đã mang bưu phẩm đến quầy lễ tân, nhưng lòng háo hức mở bưu phẩm thì không thể ngăn cản.

Đó là cuốn truyện tranh cốc giữ nhiệt hai cửa mà Hạ Tư Vũ khó khăn lắm mới săn được, nghe nói còn là phiên bản giới hạn.

Lúc đó Lâm Độ đi ngang qua, nhìn thấy cuốn truyện được cô ôm trong lòng, bìa là hình hai người đàn ông đang hôn nhau.

Đợi Hạ Tư Vũ đi rồi, Lâm Độ mới dám lấy điện thoại ra, chuyển sang tài khoản WeChat khác.

Tài khoản này của cậu có rất ít bạn, vừa chuyển đã thấy tin nhắn từ Thẩm Dịch.

[Dịch]: Tôi chưa từng yêu ai.

[Dịch]: Đang làm gì vậy?

Tin nhắn “Đang làm gì vậy?” đã được gửi cách đây 20 phút, chắc khoảng thời gian đó nội tâm anh đã chịu không ít giày vò.

Đàn ông mà, dĩ nhiên hiểu cách nắm bắt đàn ông hơn.

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Xin lỗi nha… vừa đi mua rau nấu cơm xong. >_<

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Anh ăn cơm chưa?

[Mứt Dâu Chua Ngọt]: [Hình ảnh]

Lâm Độ còn gửi kèm một bức ảnh món ăn mà cậu từng nấu trước đây.

Một bông hoa trắng thuần khiết, tự lập tự cường, chẳng phải đã hiện lên rõ nét sao?

Nhà họ Thẩm, không lâu trước vừa xảy ra một trận cãi vã không vui.

Lời lẽ hôm nay chẳng khác gì hôm qua, Cát Tuệ Vân điên cuồng muốn anh liên hôn với con gái nhà họ Hàn.

Hàn Tịnh là thành viên đội bóng rổ nữ của Đại học Hoa, nổi tiếng khắp khu đại học.

Tuần trước, trong trận đấu hỗn hợp nam nữ, họ từng chạm mặt.

Giữa giờ nghỉ, một cô gái ngại ngùng chạy đến tặng nước cho cầu thủ mình thích, cầu thủ nam đứng cạnh Hàn Tịnh lập tức đưa tay ra.

Nhưng chai nước ấy lại được đưa cho Hàn Tịnh khiến anh chàng kia lúng túng cả buổi.

Hàn Tịnh cao 1m82, nổi bật giữa các cô gái, từ lâu đã học thể thao, giống như anh, không ít chàng trai từng tỏ tình với cô nhưng đều thất bại, để lại nỗi buồn man mác.

Chuyện này vốn anh không muốn bận tâm, nhưng Hàn Tịnh lại nhắn tin cho anh.

[Hàn Tịnh]: Ra ăn bữa cơm đi, coi như đối phó cho xong.

[Hàn Tịnh]: Nếu không phải tôi, người tiếp theo chưa chắc đã dễ hợp tác thế đâu.

[Hàn Tịnh]: [Định vị]

Hàn Tịnh gửi địa chỉ nhà hàng, thẳng thắn nói rõ, chắc hẳn cô cũng bị làm phiền không ít.

Với tính cách của Cát Tuệ Vân, nếu không có Hàn Tịnh, bà ta sẽ lập tức tìm người khác thay thế.

Thẩm Kế Bạch hiện đang lan truyền tin đồn rằng ông rất coi trọng đứa con trai út này, danh phận của anh là vì lý do sức khỏe mà ở nước ngoài tĩnh dưỡng, giờ khỏe mạnh mới được đón về nhà họ Thẩm.

Trùng hợp thay, trường của họ gần nhau, nhà họ Hàn cũng có ý này, tại tiệc tối nhà họ Thẩm gần đây, hai bên đã cố ý ghép đôi họ.

Chỉ là cả hai chẳng có chút cảm xúc nào với nhau.

Hàn Tịnh nói cũng không sai, vì chuyện này anh cũng phiền lòng không ít.

Không hiểu sao anh lại thấy tâm trí rối bời, anh đã click vào avatar của “Mứt Dâu Chua Ngọt” không biết bao lần, vòng bạn bè chỉ hiển thị ba ngày đã bị anh lướt đến mòn cả mắt.

Vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Anh không khỏi nghĩ, nếu “Mứt Dâu Chua Ngọt” là người ở thành phố A thì tốt biết mấy, họ có thể gặp nhau và cùng nhau ăn cơm.

Nhưng không phải thì cũng chẳng sao, giờ giao thông cũng thuận tiện lắm.

Muốn có một mái ấm của riêng mình, câu này khiến Thẩm Dịch cảm thấy tim mình như bị kiến bò, ý nghĩ kết hôn thoáng qua trong đầu, anh tự thấy mình điên rồi.

Thẩm Dịch chẳng buồn soi gương tùy tiện thay bộ đồ rồi ra ngoài.

Địa chỉ nhà hàng Hàn Tịnh gửi cách Đại học A khá gần, kỳ lạ là dạo này Hàn Tịnh xuất hiện ở Đại học A hơi nhiều.

Nói ra thì anh và Hàn Tịnh cũng coi như bạn bè.

Trước đây, Hàn Tịnh từng dạy anh cách từ chối tình cảm của người khác một cách dứt khoát, đó chính là bảo họ đừng xuất hiện trước mặt mình nữa.

Chiêu này cũng khá hiệu quả, anh càng không để ý, người ta càng nghĩ mình có cơ hội, nhưng nói thẳng một câu, số người tỏ tình với anh giảm hẳn.

Đây là một quán lẩu nổi tiếng gần cổng trường Đại học A, thường được mọi người recommend, có lẽ hôm nay thời tiết mát mẻ nên quán đông hơn bình thường.

So với sự xuề xòa của anh, Hàn Tịnh chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Trang điểm tông nude tinh tế, tóc đen dài thẳng thả xuống eo, áo thun trắng ôm sát, quần short jeans đen bó sát, đôi bốt cùng màu cao quá gối càng tôn lên đôi chân dài và vòng eo thon.

Không ít chàng trai xung quanh lén nhìn Hàn Tịnh, kể cả một vài cô gái.

Cô thờ ơ khuấy ly nước ép dưa hấu bằng ống hút, có lẽ vì chơi bóng rổ, những ngón tay thon dài không làm móng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Khi Thẩm Dịch đến, cô đã gọi món xong.

Trai tài gái sắc, thu hút không ít ánh nhìn trong quán, kể cả của Diệp Vãn Vãn.

Lúc này, Trương Giai Duyệt ngồi đối diện Diệp Vãn Vãn nói: “Chẳng lẽ cô ấy là người hôm nay đi xem mắt với Thẩm Dịch à?”

Nghe vậy, Diệp Vãn Vãn nhìn qua, tình cờ chạm mắt với Hàn Tịnh, Hàn Tịnh lập tức dời mắt đi.

Diệp Vãn Vãn nghĩ, cô gái này thật xinh đẹp.

Cảm giác thất vọng và chán nản dâng lên, mắt cô đỏ hoe, cô nói với Trương Giai Duyệt: “Tớ đi vệ sinh một lát.”

“Có cần tớ đi cùng không?” Trương Giai Duyệt chưa nói hết, Diệp Vãn Vãn đã rời đi.

Quán lẩu đông người, trên ghế còn để túi, cô cũng không tiện đứng dậy.

Cách đó không xa, Thẩm Dịch vừa ngồi xuống thì nghe Hàn Tịnh nói: “Cậu muốn ăn gì thì tự gọi thêm, tôi có chút việc.”

Cách tốt nhất để khiến một người từ bỏ là cho họ biết họ không có cơ hội.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc