Thẩm Dịch thấy chuyện này hơi lạ nhưng anh vốn dĩ cũng không phải người hay để ý mấy chuyện vặt vãnh.
Đúng lúc này, điện thoại anh báo tin nhắn mới.
Lại ai làm phiền đây? Anh khẽ nhíu mày.
Nhưng khi nhìn vào tên người gửi, vẻ khó chịu trong mắt anh tan biến trong nháy mắt.
Quả nhiên là đang bận thật.
Trong tấm ảnh mà "Mứt Dâu Chua Ngọt" gửi toàn là đồ ăn chay, đến một miếng thịt cũng không có. Chẳng lẽ cô thiếu tiền sinh hoạt đến vậy sao?
Còn hỏi anh đã ăn cơm chưa.
Anh liếc nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục trước mặt, dù anh và Hàn Tịnh chẳng có mối quan hệ gì nhưng nghĩ đến việc mình đang ăn uống no say thế này, trong lòng anh vẫn thấy hơi áy náy.
[Dịch]: Đang ăn.
Thẩm Dịch vội vàng nhắn lại, cứ như đang canh từng giây trên điện thoại vậy.
[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Em đang dọn dẹp nhà cửa một chút.
[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Vậy em không làm phiền anh ăn nữa nhé~
Thẩm Dịch vẫn muốn nói chuyện thêm vài câu, thực ra anh cũng chẳng thấy đói lắm.
Thấy cô sống vất vả như vậy, anh muốn giúp đỡ chút gì đó nhưng giúp thế nào cho phải đây?
Về chuyện đối xử với con gái, kinh nghiệm của Thẩm Dịch gần như là con số không tròn trĩnh.
Trong đám bạn bè, Tống Thời Vũ có vẻ là người dày dặn kinh nghiệm nhất.
Anh đang định hỏi Tống Thời Vũ thì điện thoại lại rung lên.
[Mứt Dâu Chua Ngọt]: Lát nữa gặp~(˵˚ ω ˚˵)
Anh cứ tưởng "Mứt Dâu Chua Ngọt" sẽ lại im lặng như lần trước.
Không ngờ câu "Lát nữa gặp" ấy lại khiến khóe môi anh bất giác cong lên một nụ cười nhẹ nhàng. Anh không hề nhận ra, một cảm xúc lạ lẫm đang dần lan tỏa trong lồng ngực.
Trên màn hình điện thoại, anh đã gõ một đoạn tin nhắn dài nhưng ngập ngừng mất hai giây rồi lại xóa hết, cuối cùng chỉ để lại một câu ngắn gọn.
[Dịch]: Ừ, lát nữa gặp.
Anh vừa gửi xong tin nhắn thì Hàn Tịnh đã bật bếp lẩu, nồi lẩu uyên ương trước mặt đang sôi ùng ục nhưng đĩa thức ăn trên bàn vẫn chưa hề vơi đi.
Thấy anh ngồi im không động đũa, một nhân viên phục vụ gần đó bước tới hỏi.
“Chào anh, anh có muốn em gắp đồ ăn vào nồi giúp anh không ạ?” Cậu nhân viên không khỏi liếc nhìn anh thêm vài lần. Hiếm khi gặp được người nào đẹp trai đến vậy ở ngoài đời. Cùng mặc áo khoác đen, sao người này lại có khí chất đặc biệt đến thế, khiến cậu ta chỉ muốn kết bạn ngay lập tức.
Khi Thẩm Dịch ra khỏi quán, mưa đã nhỏ hơn nhiều. Anh lười không muốn mở ô, chỉ khoác vội chiếc áo ngoài.
Không thấy anh trả lời, cậu nhân viên lại hỏi lần nữa: “Anh ơi, em gắp đồ ăn vào nồi giúp anh nhé?”
Lần này giọng cậu ta lớn hơn một chút. Thẩm Dịch ngước mắt lên, khóe môi vừa nãy còn thoáng ý cười giờ đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, đáp: “Không cần.”
“Vậy để em vặn nhỏ lửa giúp anh nhé.” Cậu nhân viên nói tiếp.
“Ừ.”
Anh vốn không thích ăn lẩu, cũng không hiểu sao hôm nay Hàn Tịnh lại chọn quán này. Nếu anh nhớ không nhầm, Hàn Tịnh không ăn được đồ cay.
Anh nhớ rõ chuyện này là vì lần trước trong bữa tiệc rượu, có một món dưa chua nhìn bề ngoài chẳng cay chút nào nhưng Hàn Tịnh ăn thử một miếng, mặt mày lập tức đỏ bừng lên, mồ hôi túa ra như tắm, uống không biết bao nhiêu nước mới đỡ.
Lúc này anh mới để ý, Hàn Tịnh đã đi đâu mất mười phút rồi.
Anh bèn nhắn cho Hàn Tịnh một tin.
[Dịch]: Đâu rồi?
…
Quán lẩu đông nghịt khách, khu nhà vệ sinh cũng chật ních người xếp hàng.
Cũng may phía trước chỉ có hai người đang chờ, vì đến vừa kịp lúc nên cô đứng ngay sau Diệp Vãn Vãn, khoảng cách chưa đến ba mươi phân.
Hàn Tịnh thầm nghĩ, sao chẳng ai chen lấn xô đẩy mình nhỉ.
Cô hoàn toàn không nhận ra rằng, giữa đám con gái đang đứng đợi, cô trông nổi bật hơn hẳn, không chỉ vì chiều cao mà chỉ cần nhìn cách ăn mặc và khí chất của cô thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy như có một ranh giới vô hình ngăn cách họ với thế giới của cô.
Phía sau cô, mấy cô gái bắt đầu khẽ thì thầm với nhau.
“…Cô ấy cao thật.”
“Đúng gu tao luôn, xinh xỉu.”
“Hay là mày qua xin WeChat đi?”
Cô gái kia nhỏ giọng than thở: “Tao là đứa hướng nội chính hiệu, mày định hại chết tao à?”
Có lẽ vì tiếng bàn tán nên cũng thu hút sự chú ý của Diệp Vãn Vãn phía trước.
Cô quay mặt lại, đập vào mắt là một chiếc cổ cao thon dài với yết hầu hơi nhô ra. Nhìn không giống con trai nhưng lại có một vẻ quyến rũ, thu hút kỳ lạ.
Cùng lúc đó, cô ngửi thấy một mùi gỗ trầm thoang thoảng, dịu nhẹ khiến cô không tự chủ được mà muốn nhìn rõ mặt người đối diện. Cô hơi ngẩng đầu lên, dù ở góc độ không mấy đẹp, cô vẫn sững sờ trước vẻ đẹp trước mắt.
Hàn Tịnh có đôi mắt hình lá liễu đặc trưng, đuôi mắt sắc sảo, khi không cười trông có vẻ lạnh lùng, xa cách.
Tuy không lâu trước cô đã từng nhìn thấy từ xa nhưng cảm giác bây giờ lại hoàn toàn khác. Viền mắt Diệp Vãn Vãn vẫn còn hơi đỏ, thế mà giây phút này, cô dường như quên mất vì sao mình lại buồn.
Cho đến khi Hàn Tịnh rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cô.
“Sao còn khóc vậy?” Hàn Tịnh hỏi.
“…”
Thái độ quá đỗi thân mật của Hàn Tịnh khiến Diệp Vãn Vãn lúc này mới chợt nhận ra – người trước mặt chính là đối tượng xem mắt hôm nay của Thẩm Dịch. Chẳng lẽ vì cô vừa bị từ chối tỏ tình nên đối phương cố ý theo dõi, rồi đến đây để cười nhạo cô?
Thật quá đáng!
Lúc còn ngồi trong quán, ánh mắt đối phương nhìn cô cũng mang vẻ khiêu khích sao?
Không thể phủ nhận, người ta đúng là có quyền kiêu ngạo thật. Nhưng giữa hai người trước giờ đâu có quen biết gì, cô cũng chưa từng làm gì đắc tội với đối phương.
“Cậu xinh thật, nhưng chúng ta không cần phải thành kẻ thù đâu.” Giọng Diệp Vãn Vãn vẫn còn hơi nghẹn ngào. Nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn là vì Thẩm Dịch rồi.
Cô rất ít khi tranh cãi với con gái, hai má hơi nghiêng sang một bên, không muốn tiếp xúc thêm với Hàn Tịnh nữa.
Nhưng Hàn Tịnh thì chỉ nghe thấy cô khen mình xinh đẹp.
Cũng không uổng công hôm nay mất hai tiếng đồng hồ trang điểm, soi gương đến mỏi cả mắt mới dám ra khỏi nhà.
Ban đầu Diệp Vãn Vãn chỉ định tìm một chỗ nào đó để bình tĩnh lại. Cô bước tới bồn rửa tay, định rửa tay rồi quay lại quán. Nào ngờ người phía sau cũng lặng lẽ đi theo.
“Tôi có thể kết bạn với cậu không?” Hàn Tịnh hỏi.
Diệp Vãn Vãn đúng là không ít lần được người ta xin WeChat nhưng trong hoàn cảnh thế này thì đây là lần đầu tiên.
Cô chỉ từng nghe nói, khi yêu rồi thì bạn gái mới sẽ âm thầm theo dõi người yêu cũ của bạn trai.
Đây là tình huống gì vậy chứ?
“…Tôi không mang điện thoại.” Câu này cũng không phải nói dối, điện thoại cô đúng là để quên trên bàn thật.
Bình thường nghe đến đây, ai cũng sẽ dừng lại, không hỏi thêm nữa.
Diệp Vãn Vãn vừa rửa tay xong, Hàn Tịnh đứng bên cạnh rất tự nhiên rút một tờ giấy đưa cho cô lau tay: “WeChat của cậu dùng số điện thoại để đăng ký phải không?”
“…Ừm.” Diệp Vãn Vãn vốn là người lịch sự, cô nhận lấy tờ giấy, trong lòng thầm cảnh giác, không hiểu đối phương đang có ý đồ gì.
“Vậy cậu đọc số điện thoại cho tôi đi.”
Xung quanh vẫn có người đang nhìn, Diệp Vãn Vãn xưa nay chưa từng làm chuyện gì khiến người khác khó xử, giờ cũng không tiện từ chối. Do dự vài giây, cô đành đọc số điện thoại của mình.
Thật ra, trong thâm tâm cô cũng chẳng có chút sức chống cự nào trước Hàn Tịnh.
Kết bạn xong, lại tiện thể biết luôn cả số điện thoại, Hàn Tịnh mỉm cười nói: “Vãn Vãn, cậu tốt bụng thật đấy.”
“…”
Diệp Vãn Vãn lại càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hai cô gái đứng sau lưng Hàn Tịnh nãy giờ thì bịt miệng cười khúc khích, vẻ mặt rạng rỡ như vừa được ăn kẹo ngọt.
Thật ra, đây cũng không phải lần đầu tiên hai người họ có tiếp xúc.
Một tuần trước, vì hoạt động tuyên truyền bảo vệ động vật do câu lạc bộ trường tổ chức. Cô mặc bộ đồ thú bông màu nâu, đóng giả làm gấu đồ chơi đi tương tác với người qua đường.
Có lẽ vì cô rất nhiệt tình nên đã thu hút không ít trẻ con vây quanh.
Hôm đó là cuối tuần, phố xá đông đúc người qua lại. Bất ngờ có một đứa trẻ ném đá vào người cô. Tuy bộ đồ thú khá dày, cô không thấy đau nhưng như vậy sẽ chỉ khiến lũ trẻ xung quanh càng được đà làm tới.
Có một cậu bé cố tình bước tới, đưa chân ra ngáng cô. Vì tầm nhìn bị hạn chế, cô hoàn toàn không thấy gì, loạng choạng suýt chút nữa thì ngã nhào.
Hành động đó khiến lũ trẻ xung quanh cười khoái chí.
Phụ huynh xung quanh thì người mải mê chơi điện thoại, người lại bận việc riêng, dường như chẳng ai để ý đến chuyện này.
Đúng lúc có một đứa trẻ khác định làm theo, một giọng nữ vang lên ngăn lại: “Dừng tay.”
Lúc đó Hàn Tịnh cũng đang bối rối, cô muốn tháo đầu thú ra để nhắc nhở lũ trẻ. Nhưng với bộ đồ bịt kín người như thế, trông cô sẽ thật kỳ cục. Mà ngoài đường lại đông người như vậy, cô vốn là người luôn cực kỳ để ý đến vẻ ngoài.
Giọng nói ấy, chẳng khác nào cơn mưa rào mát mẻ sau những ngày nắng hạn.
“Nếu chị kéo tay các em, các em có vui không?” Cô gái kia nói tiếp: “Ba mẹ các em đâu? Không dạy các em à?”
Nghe thấy ồn ào, mấy phụ huynh mới sực tỉnh vội vàng kéo con mình về. Bọn họ làm bộ nghiêm khắc mắng mỏ vài câu.
Có một phụ huynh nói: “Nó chỉ là trẻ con, biết gì đâu.”
Cậu bé được bà nội bế trên tay trông khoảng mười tuổi, người khá lớn, bĩu môi mách: “Bà ơi, con chỉ đang chơi với gấu thôi mà.”
“Có người đúng là thích chuyện bé xé ra to.” Bà ta vừa nói vừa liếc xéo.
“Vậy để chị chơi với em như vậy nhé, lại đây nào.” Cô gái kia chỉ vào cậu bé nói.
“…” Cậu bé sợ hãi lùi lại rồi òa khóc đòi về nhà.
Người ta vẫn nói, nhân chi sơ tính bản thiện. Nhưng nếu không được dạy dỗ đúng cách, bản tính con người vốn dĩ rất dễ trở nên xấu xa.
Chỉ khi đám người kia rời đi, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm. Có thể thấy, cô cũng không giỏi xử lý những tình huống như vậy. Suốt nãy giờ cô vẫn siết chặt tay để tự trấn an mình.
“Cậu không sao chứ?” Cô quay đầu lại hỏi người đang mặc bộ đồ gấu bông.
“…” Vốn dĩ bị bịt kín như thế này rất bí bách và nóng nực. Nhưng được cô hỏi thăm như vậy, chút khó chịu này cũng tan biến đâu mất. Hàn Tịnh vốn không phải người ngại giao tiếp nhưng lúc này cũng chỉ biết lúng túng khẽ gật đầu.
Đúng lúc đó, có người gọi lớn: “Vãn Vãn! Hóa ra cậu ở đây!”
Nói rồi, Trương Giai Duyệt chạy chậm tới và đưa cây kem mới mua cho Diệp Vãn Vãn.
Diệp Vãn Vãn nhận lấy, cắn một miếng, bên môi dính chút kem tươi.
Chờ hai người họ đi xa, mấy thành viên khác trong câu lạc bộ cũng mặc đồ thú bông tới tìm Hàn Tịnh. Lúc này, người trên phố đã vắng hơn nhiều, Hàn Tịnh mới chịu tháo chiếc đầu gấu nặng nề kia ra.
Mái tóc đen dài được buộc cao thành đuôi ngựa, vài lọn tóc con hai bên thái dương vì mồ hôi mà dính vào má, lộ ra gương mặt sắc sảo khiến người ta khó phân biệt là nam hay nữ.
Cô hỏi: “Ai biết cô gái vừa giúp tôi là ai không?”
Vài người trong nhóm đứng gần đó cũng thấy chuyện ban nãy. Cậu bạn mặc đồ hà mã nói: “Hình như là Diệp Vãn Vãn, học ở trường A.”
Sau khi thay bộ đồ thú ra, Hàn Tịnh cũng đến quán kem gần đó, mua một cây giống hệt Diệp Vãn Vãn.
Cắn thử một miếng – ngọt lịm.
Lúc đó cô đã nghĩ, có lẽ mình đã thích người ta mất rồi.