Editor: L’espoir
*
Quy Tân nửa tựa vào gối đầu, lấy ra máy đọc dữ liệu mà Mặt Nạ Bạc giao cho, đọc thông tin bên trong.
Trong phần thông tin tình báo này ghi chép tỉ mỉ dữ liệu về nhân viên phá án kể từ vụ nổ tại cảng xảy ra tới nay, người nào bị liệt vào danh sách người bị tình nghi phạm tội, người nào thường xuyên lui tới ở cảng, người nào là thành viên bang phái ở cảng, người nào bị liệt vào đối tượng giám sát trọng điểm.
Người bị tình nghi phạm tội và đối tượng giám sát trọng điểm đều được đánh dấu bằng chữ màu đỏ, nhân chứng và và người bị tình nghi được đánh dấu bằng màu vàng, người có liên quan đến vụ nổ nhưng không phải nghi phạm chính được đánh dấu bằng màu xanh lá cây.
Hệ thống giám sát của thành phố Hắc Hải như những con mắt lặng lẽ, chúng nó quan sát mọi người cũng như ghi chép lại thông tin của họ, thông tin được tổng hợp và chuyển đến Bộ Điều tra, siêu trí tuệ nhân tạo Adam sẽ phân tích để xác nhận xem họ có nghi ngờ hay không, có cần tiến hành truy vết hay không.
Tuy nhiên thành phố Hắc Hải cũng tồn tại những khu vực giám sát mù, Bộ Điều tra không thể nào thò tay vào mọi ngóc ngách.
Thành phố Hắc Hải rõ ràng bị chia làm hai thành phần—— phần hào nhoáng phồn hoa và phần mục nát ẩn giấu bên dưới sự phồn hoa đó.
Hai phần này kết hợp với nhau một cách mâu thuẫn.
Số liệu quá nhiều quá rắc rối, Quy Tân không thể phân tích ra được gì chỉ trong thoáng chốc, cô buông máy đọc dữ liệu xuống, lấy từ trên bàn một cuốn sách giáo khoa chuyên ngành kỹ thuật hình sự của Học viện Hắc Hải đọc thật kỹ, định học một thứ gì đó để thay đổi đầu óc.
Vừa thoát khỏi địa ngục cấp ba, lại phải chìm vào biển tri thức, mấu chốt là tri thức này không học thì không được, làm một nhân viên an ninh mà không biết gì về lý luận hình sự sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy.
Cô nhíu mày khổ sở đọc sách, vừa đọc vừa tìm kiếm một số thuật ngữ kỳ lạ và tên thiết bị công nghệ cao trên mạng, nếu không tìm kiếm thì cô sẽ không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành, cũng không thể hiểu rõ chức năng của những thiết bị đó.
Thời gian học tập trôi qua rất nhanh, đến mười một giờ, cửa phòng của Quy Tân bị gõ.
Mặt Nạ Bạc nói: “Đến lúc xuất phát rồi.”
Quy Tân đặt sách xuống, tìm một chiếc áo hoodie đen có mũ trong tủ quần áo và thay vào, rồi lấy một chiếc khẩu trang và kính chắn gió che mặt, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.
Mặt Nạ Bạc đã đeo xong mặt nạ, hắn nói: “Tôi quen thuộc với vị trí giám sát, tôi dẫn đường… Này, cô ăn mặc kiểu gì vậy?”
Quy Tân nói: “Dễ gặp phải đồng nghiệp.”
“Cũng đúng, bây giờ cô là nhân viên an ninh, không ngụy trang không được.” Mặt Nạ Bạc suy nghĩ một chút nói: “Tối nay đeo tạm cái khẩu trang này đi, chờ khi đến phòng thí nghiệm tổng bộ bảo họ đặt làm cho cô một cái mặt nạ ngụy trang chuyên nghiệp.”
“Xuất phát đi.” Quy Tân nói.
Mặt Nạ Bạc đi đến ban công: “Từ ban công nhảy xuống có một con hẻm nhỏ, không có camera giám sát, chúng ta sẽ đi từ hướng này.”
Chẳng trách hắn lúc nào cũng ra ra vào vào qua ban công.
Quy Tân đi qua mở cửa sổ, liếc nhìn xuống dưới một cái.
Tầng ba cao gần mười mét, nhảy xuống từ độ cao này vô cùng nguy hiểm.
“Cô làm được không?” Mặt Nạ Bạc khoanh tay: “Người bình thường chưa thức tỉnh không xuống được đâu phải không?”
Quy Tân liếc nhìn bức tường, một đường ống nước cũ kỹ chạy dọc theo mép cửa sổ.
Là một chiến binh có tố chất thân thể có thể so với Lý Tiểu Long, Quy Tân cho rằng mình có thể gan dạ hơn một chút.
“Trước khi xuống nhớ đóng cửa sổ.” Quy Tân giẫm lên bệ cửa sổ, tay bám vào đường ống gắn vào tường, nhẹ nhàng nhảy xuống, nhờ sự hỗ trợ của đường ống, cô nhanh chóng xuống tầng một.
Khi cách mặt đất khoảng hai mét, cô buông đường ống ra, vững vàng đáp xuống đất, tiếng động nhỏ phát ra bị tiếng mưa rơi lộp bộp át đi.
Mặt Nạ Bạc không cần mượn đường ống như Quy Tân, thân thể hắn được bao bọc trong nước, nhảy thẳng từ tầng ba xuống, nước làm chậm lại lực va chạm khi hắn rơi xuống đất.
“Coi thường cô rồi.” Mặt Nạ Bạc nói: “Đi thôi.”
Hắn đi phía trước, Quy Tân đi theo sau.
Mặt Nạ Bạc cố ý không giảm tốc độ, muốn thử xem Quy Tân có thể đuổi kịp hắn hay không.
Hắn giẫm lên đống rác trong con hẻm nhỏ để trèo lên một tòa nhà thấp bé, quay đầu lại nhìn Quy Tân, kết quả cô cũng giẫm lên đống rác rồi leo lên dễ dàng, ngón tay cô đặt lên mép nóc nhà, lực cánh tay mạnh mẽ đẩy thân thể cô lên cao, tứ chi phối hợp nhịp nhàng cho phép cô thực hiện những động tác chính xác nhất.
Mặt Nạ Bạc thấy thân thủ nhanh nhẹn của cô không nhịn được mà nóng lòng muốn thử, xoay người nhảy qua hai mái nhà cách nhau không quá xa.