Editor: L’espoir
*
Quy Tân theo sát ngay phía sau, chạy lấy đà nhảy xa, bỗng chốc một bước nhảy vượt qua khoảng cách 3 mét giữa các ngôi nhà, đi tới bên cạnh Mặt Nạ Bạc.
Cô nhíu mày: “Anh muốn thi đấu bộ môn chạy vượt chướng ngại vật với tôi à?”
“Không có không có.” Mặt Nạ Bạc chột dạ phủ nhận: “Thể chất của cô đã ngang bằng với một số Người thức tỉnh rồi.”
Sau đó, hắn trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, nhảy qua mấy căn nhà rồi đi bộ trên mặt đất, len lỏi qua những con hẻm nhỏ.
Nửa tiếng sau Mặt Nạ Bạc dừng lại, chỉ vào con hẻm nhỏ cách đó không xa, nơi lóe lên ánh đèn neon muôn màu muôn vẻ nói: “Đến rồi, quán bar ở đó đó, chúng ta đi vào bằng cửa sau.”
Bảng hiệu của quán bar lòe loẹt đến mức tối đa, đủ loại màu sắc sặc sỡ, cường điệu cùng những bức tranh sơn dầu huỳnh quang thô tục chiếm phần lớn, ngoại thất không có chút gu thẩm mỹ nào, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy phản cảm, khác xa so với những gì Quy Tân tưởng tượng.
Cho dù còn chưa bước vào, cô cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng nhạc sôi động ầm ĩ từ bên trong quán bar.
Hai người tiến vào quán bar từ cửa sau, có một gã bồi bàn đi tới trước mặt, hắn giơ khay lên nói: “Chủ đề tối nay là lễ hội mặt nạ, vị khách này có muốn chọn một chiếc mặt nạ để đeo không?”
Quy Tân đang lo lắng kính chắn gió không thể che cả trán, cô chọn một chiếc mặt nạ vẽ hình con nhện trên khay, quay lưng tháo kính chắn gió xuống rồi đeo lên mặt.
“Không tháo khẩu trang luôn hả?” Mặt Nạ Bạc nói thầm.
“Bảo hiểm hai lớp.” Quy Tân nói.
Cô và Mặt Nạ Bạc đi một mạch tới phòng khiêu vũ, các vũ nữ nhảy múa cuồng nhiệt trên sàn nhảy, còn có vài người đàn ông mặc quần tây đen bó sát đùi, cởi trần khoe cơ bắp nhảy múa bên cột sắt trong tiếng reo hò của khách hàng.
Âm nhạc đinh tai nhức óc, Quy Tân ngoáy ngoáy lỗ tai, bực bội “chậc” một tiếng.
Gã đàn ông lực điền say khướt giơ ly rượu tới gần Quy Tân, khoe cánh tay cơ bắp đầy hình xăm, rồi nói: “Này, có muốn uống với anh… Hự! Uống một ly!”
Quy Tân chỉ mất chưa đầy một giây để suy nghĩ xem cách đối phó với gã say rượu này, nhưng khi tay của gã say rượu bắt đầu không đàng hoàng vươn về phía cô, cô từ bỏ suy nghĩ, vung một đấm vào sống mũi của gã say rượu, khiến gã bất tỉnh ngay tại chỗ.
Gã vỡ đầu máu chảy, máu mũi tuôn ra ào ào, ngã gục xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Có giá trị vũ lực cao rất tiện lợi, Quy Tân đã học được cách sử dụng bạo lực.
Không ai chú ý đến cảnh tượng nhỏ bé xảy ra ở góc phòng, Quy Tân bước qua người gã say rượu đến chỗ quầy bar.
Nam nhân viên pha chế mặc đồng phục hỏi: “Muốn uống gì không cưng?”
“Cho một ly Deep Blue nồng nàn.” Quy Tân nói ra ám hiệu.
“Được.” Nhân viên pha chế cười híp mắt bưng một ly rượu cho Quy Tân, thấp giọng nói: “Tầng hai phòng 206.”
“Tôi thật sự muốn điếc tới nơi rồi.” Mặt Nạ Bạc vừa đi theo Quy Tân xuống lầu vưa oán trách: “Tại sao nhất định phải chọn nơi này chứ!”
“Cái này anh phải hỏi Red.” Quy Tân tiện tay rót rượu, tùy tiện đặt ly lên bàn trà kính khi đi ngang qua.
Bây giờ cô đang đứng ngoài phòng 206, tầng hai dường như được sử dụng như một kho rượu, tiếng nhạc ở đây nhỏ đi rất nhiều, không có người qua lại, không có đèn màu chói mắt, chỉ có những thùng rượu tỏa ra hương thơm nồng nàn.
Quy Tân nắm tay nắm cửa.
“Thông tin sinh học đã được xác nhận.”
Cửa mở.
Quy Tân vừa đi vào cửa, đã nghe thấy trong phòng có người nói với giọng mỉa mai: “Mấy người đến sớm ghê, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ họp.”
Một người đàn ông trang điểm đậm mặc âu phục màu tím sáng lấp lánh ngồi ở cuối phòng họp, tay cầm bảng phấn mắt, nghiêm túc dặm lại lớp trang điểm cho chính mình, hắn trang điểm xong còn nhìn vào gương chu đôi môi đỏ tươi, dường như rất hài lòng với lớp trang điểm này.
Mặt Nạ Bạc dường như đã quá quen với hành vi của người đàn ông, hắn đi đến bên cạnh bàn họp, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống.
“Red, ở đây có máy đọc dữ liệu dự phòng không?” Mặt Nạ Bạc chỉ nhớ tới chính sự.
Red quay người lại đầy vẻ yêu ma quái dị, chân mày nhíu lại thành một cụm, trừng mắt nhìn Mặt Nạ Bạc với vẻ không mấy thiện cảm: “Không có, lại rớt hỏng nữa sao? Đây là cái thứ mấy mà cậu làm hỏng rồi? Đã nói bao nhiêu lần rồi, thứ này không rẻ đâu.”
“Đây là hao tổn trong nhiệm vụ không thể tránh khỏi.” Mặt Nạ Bạc biện giải.
Quy Tân cũng tùy ý ngồi xuống, cố gắng tỏ ra tự nhiên.
Red ngồi không ra ngồi dựa lưng vào ghế, nhếch khóe miệng nhìn về phía Quy Tân: “Sao hả, Mặt Nạ Bạc có hữu dụng không?”
“Cũng được, chỉ là có hơi ngốc.” Quy Tân nói ra lời đánh giá chân thực.
Mặt Nạ Bạc tức giận nhìn Quy Tân với vẻ bất bình.