Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tôi Mang Thai Con Của Nam Chính Rồi Bỏ Trốn

Chương 29

Trước Sau

break

An Hỉ giờ đi đường còn có cảm giác bay bay. Trước kia khi cô nói mình làm cho Diệp Phi, bị bạn học chê cười không ít. Ai cũng nói tiểu thư Diệp gia này không có đàn ông thì không sống nổi, mở công ty chỉ có nước phá sản, chỉ người đầu óc có vấn đề mới đi làm trợ lý cho cô.

Nhưng giờ đây, số liệu thực tế đã chứng minh cô không chọn sai người.

Bà chủ Diệp tổng của cô không chỉ xinh đẹp, tốt bụng, ra tay hào phóng, mà đầu óc cũng cực kỳ nhạy bén.

“Website công ty mình sắp đạt một triệu lượt truy cập rồi bà chủ ơi!” An Hỉ hưng phấn ôm tập văn kiện vào phòng làm việc, “Còn có rất nhiều doanh nghiệp liên hệ hợp tác, Bành Thế bảo lịch gặp đối tác kín hết mấy ngày nay luôn!”

Nhưng Diệp Phi lại không hề vui vẻ.

Cô ngồi trên ghế da, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trần nhà, khuôn mặt buồn rầu: “Chị chỉ vì bực quá nên làm vậy, ai ngờ lại thành cả nước cùng vui mừng. Chị rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện mất mặt mới đổi lại được nhiệt độ như bây giờ hả?”

Hoắc Tuần thật sự là vết nhơ đen tối trong cuộc đời cô.

Diệp Phi thảm thiết gục xuống bàn.

“Sau này biết nói gì với con mình đây? Chẳng lẽ phải kể cho nó nghe mẹ từng là con liếm cẩu nổi tiếng toàn quốc à a a!”

Hàn Xuyên chưa từng nghĩ có ngày việc lướt Weibo lại trở thành nội dung công tác cơ mật hàng đầu của tập đoàn Hoắc thị.

Trên màn hình chiếu 100 inch, Weibo của Diệp Phi liên tục cập nhật bình luận mới.

Từ khi bài thanh minh đó được đăng lên, sắc mặt Hoắc Tuần cứ âm trầm, lạnh lẽo như sắp nhỏ nước.

Lúc đầu không chịu cưới người ta là anh ta, bây giờ lại bày ra vẻ không vui là sao?

Hàn Xuyên chỉ dám âm thầm chửi rủa trong lòng, ngoài mặt vẫn tận tụy thực hiện nhiệm vụ theo dõi bình luận từng bài viết:

【 Cuối cùng cũng tỉnh táo rồi, khí chất của đại tiểu thư là phải thế này chứ. 】

【 Đẹp vậy rồi còn đi làm liếm cẩu làm gì? Không có đàn ông thì thiếu gì lựa chọn khác? 】

【 Tại sao tôi lại vui đến thế này chứ?! 】

【 Tui cũng vậy! Vui quá lăn khỏi giường luôn, là anti-fan mà giờ cũng phải cảm động. 】

【 Các bạn xúc động quá rồi. Nói thật, phủi sạch quan hệ xong vẫn không quên quảng bá công ty, lần đầu tiên tôi thấy đấy. 】

【+1, phú nhị đại mà còn chăm chỉ vậy, tôi ngồi đây lướt Weibo đúng là tự vả mặt. 】

Hoắc Tuần nhướng mày, lười biếng liếc qua màn hình, ánh mắt dừng lại ở bài đăng Tiểu Hồng Thư với hình ảnh tổ yến.

Với con mắt từng tiếp xúc xuất nhập khẩu, anh lập tức nhận ra đó là tổ yến Gomantong từ Malaysia, do chính anh cho người đưa đến.

Nhưng bây giờ, anh không thể đoán nổi Diệp Phi đang định làm gì.

Có thể, như Hàn Nguyên Vũ từng nói, Diệp Phi chỉ là mê ngoại hình anh. Khi hết hứng thú, cô lập tức rút lui. Mà bây giờ, người bị bỏ lại lại là anh.

Nghĩ tới đó, Hoắc Tuần bỗng thấy ấm ức.

Từ đầu đến cuối, anh toàn bị động: bị gài bẫy, bị bắt làm bố, rồi lại bị bỏ rơi.

Còn Diệp Phi, lúc yêu thì theo đuổi tới cùng, khi không yêu nữa lại dứt khoát chia tay, đến một câu cũng phải trả tiền mới chịu nói.

Anh đột nhiên ngẩng đầu, bảo trợ lý: “Chuyển cho cô ấy một trăm vạn, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”

Một trăm vạn để nói chuyện?

Hàn trợ lý rớt cằm. Người ngoài lạnh như băng, bên trong lại ngốc nghếch ngọt ngào đến mức chỉ biết tiêu tiền lấy lòng. Muốn gặp Diệp Phi có trăm cách, Hoắc Tuần lại chọn cách đắt nhất.

Hàn trợ lý đang chuẩn bị rời đi thì điện thoại reo. Nhìn thấy tin nhắn, mặt anh đầy biểu cảm khó nói:

“À… ông chủ ơi, chắc là khỏi chuyển tiền rồi.”

Hoắc Tuần nhíu mày, ánh mắt sắc bén đảo qua.

Hàn trợ lý toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Vì… vì Diệp tiểu thư vừa chuyển cho anh một trăm vạn, bảo muốn nói chuyện với anh.”

Cuộc gặp mặt giữa Diệp Phi và Mục Phẩm Lâm diễn ra suôn sẻ hơn cả tưởng tượng.

So với việc gọi là “luật sư”, có lẽ gọi Mục Phẩm Lâm là “thương nhân” còn phù hợp hơn. Chuyên tiếp nhận những vụ kiện liên quan đến các phu nhân nhà giàu không phải vì đồng cảm, mà bởi loại án này lợi nhuận cao, thao tác gọn lẹ, nhiều khi còn chẳng cần ra tòa đã có thể giải quyết xong.

Mà hôm nay, vị Diệp đại tiểu thư trong truyền thuyết kia cũng mang đến cho anh ta một món lợi ích không nhỏ.

“Cô đang nói là, chỉ cần tiền và quyền nuôi dưỡng thôi sao?”

Diệp Phi hơi mơ màng, đang định uống cà phê thì chợt nhớ ra mình đang mang thai, vội vàng đặt ly xuống, hỏi lại: “Chẳng lẽ tôi còn có thể đòi thêm gì nữa sao? Quyền sở hữu nhà cửa, phí nuôi dưỡng, còn gì có thể lọt khỏi tay tôi?”

Đúng là không có gì sót cả, thỏa thuận này chu toàn đến mức không thể bắt bẻ.

Mục Phẩm Lâm lại thở dài: “Tôi thật lòng muốn nhận vụ này, nhưng đứng trên góc độ nhân đạo thì vẫn muốn nhắc cô một câu nếu thật sự cưới được Hoắc Tuần, những gì cô có thể nhận được sẽ là gấp mười, gấp trăm lần những con số hiện tại, chứ không chỉ là mấy khoản cố định này đâu.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc