Diệp Phi nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái.
Cô thầm nghĩ: Tôi cũng muốn tham lam như thế chứ. Nhưng tiếc thay, nữ chính của anh chỉ cần vài tháng nữa là sẽ ‘tiếng sét ái tình’ với Hoắc Tuần mất rồi. Đến lúc đó đừng nói hợp đồng này, anh còn sẽ đích thân giúp cô ta xử lý tôi cho xong.
Nói đi cũng phải nói lại, có gan tranh thì cũng phải có mệnh để tranh. Cô có tham lam, nhưng không ngu đến mức vọng tưởng trèo đầu nữ chính mà nghịch thiên cải mệnh.
“Luật sư Mục,” Diệp Phi vén tóc ra sau tai, lộ rõ khuôn mặt tinh xảo, nói thẳng:
“Thật ra tôi chẳng quan tâm Hoắc gia có cho bao nhiêu, nhiều hay ít tôi cũng chẳng biết rõ. Tôi làm hợp đồng này chỉ là muốn bảo vệ con mình. Tôi càng muốn nhiều thì phần của anh cũng càng lớn.”
Lời cô nói rất dứt khoát, rõ ràng phân chia ranh giới giữa họ chỉ có quan hệ luật sư và khách hàng, không hơn không kém.
Mục Phẩm Lâm bật cười, cảm thấy bản thân đúng là xen vào việc không đâu.
“Là tôi lắm lời. Hai bản hợp đồng này tôi đã kiểm tra kỹ, không có vấn đề gì. Cô có thể trực tiếp tìm Hoắc tiên sinh để đàm phán.”
Mặc dù trong nguyên tác, vị luật sư này là người gắn bó với nguyên chủ cả đời, nhưng ở hiện tại, họ chỉ mới lần đầu gặp nhau, trước đó chỉ nghe tên nhau qua thời sự, hoàn toàn không có địch ý gì.
Mục Phẩm Lâm đích thân tiễn Diệp Phi ra ngoài, đi được nửa đường thì phía trước bỗng xuất hiện một bóng dáng hồng nhạt.
Cô gái ấy hoạt bát như đang nhảy nhót, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, ai nhìn cũng thấy thân thiện, không hề có chút kiểu cách.
Gương mặt vốn đang giữ nụ cười tiêu chuẩn nghề nghiệp của Mục luật sư lập tức dịu lại, mang theo vài phần chân thành.
“Tiểu Hi, sao em lại tới đây? Đợi anh tiễn khách xong, quay lại liền.”
Vốn dĩ không định để ý tới cái tên ấy, nhưng khi nghe thấy, Diệp Phi bỗng đứng thẳng dậy, lùi liền mấy bước.
Từng bước lùi đều đầy nghiêm túc.
Hành động kỳ lạ khiến hai người trước mặt đồng loạt nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng Diệp Phi chẳng còn tâm trí để giải thích.
Cô chỉ biết: Mình và nữ chính Hạ Hi gặp nhau trước thời điểm định sẵn rồi! Trong khi cô còn chưa giành được quyền nuôi con, chưa nói rõ với Hoắc Tuần về đứa bé này là của ai!
Trong truyện gốc, nam nữ chính gặp nhau tại tiệc thường niên của Hoắc thị. Nguyên chủ cũng từ buổi tiệc đó mới biết đến sự tồn tại của Hạ Hi, và kể từ đó bắt đầu hành trình “tự tìm đường chết”. Không bao lâu sau thì chết thảm, để lại đứa bé cho nữ chính nuôi dưỡng như một cách tôn vinh nhân cách lương thiện và hoàn mỹ của cô ta.
Nhưng hiện tại còn chưa vào mùa đông, còn hai ba tháng nữa mới tới tiệc thường niên.
Diệp Phi thầm thở gấp. Có lẽ vì mình chủ động đến tìm Mục Phẩm Lâm, nên đã vô tình thúc đẩy cốt truyện đi chệch hướng, làm thay đổi vài chi tiết nhỏ.
“Người này là...”
Hạ Hi cũng nhận ra sự thay đổi biểu cảm của Diệp Phi, khẽ nghiêng đầu, mở miệng lẩm bẩm.
Chết rồi, chẳng lẽ nữ chính chuẩn bị bật bàn tay vàng rồi à?!
Chuyện Diệp Phi mang thai con của Hoắc Tuần đã không còn là bí mật. Nếu nữ chính không phải người quá chậm hiểu, hẳn cũng đã biết được vài phần. Rất có thể, trước khi gặp mặt, cô ấy đã có tình cảm ngầm với nam chính rồi?
Thế thì, bây giờ vừa nhìn thấy cô “kẻ đẻ thuê không công” chẳng phải sẽ lập tức nảy sinh hiểu lầm, rồi cáo trạng với Mục ca ca trung khuyển sao?
Sắc mặt Diệp Phi ngày càng đặc sắc. Thậm chí còn muốn cất tiếng hát: “Tôi thật sự chỉ muốn sống thêm 500 năm!”
Nhưng không ngờ, Hạ Hi lại rạng rỡ reo lên: “Trời ơi, chị thật sự xinh quá trời quá đất luôn! Trên mạng toàn là mấy hình ảnh bị chỉnh cho xấu đi, sao chị có thể đẹp đến mức này cơ chứ?!”
Diệp Phi: “???”
Cái gì vậy, sao cốt truyện lại phát triển theo hướng dễ khiến người ta muốn thân mật thế này?
Hạ Hi nói chuyện thật sự rất nhiều.
Đến mức Diệp Phi đứng bên cạnh cô ấy mà thấy cuộc sống như mất hết hi vọng. Không khó hiểu khi trong sách mô tả cô là “chim sẻ ríu rít khiến người ta không nỡ không yêu thương”.
Chim thì đúng thật là ríu rít.
Mục Phẩm Lâm không lay chuyển nổi cô em gái mà mình cưng nhất, nên khi tiễn Diệp Phi xong, tiện thể dẫn Hạ Hi theo luôn.
Nhưng bọn họ không ngờ, Hạ Hi là tín đồ chính hiệu của giới giải trí, thích hóng hớt đến mức có thể mua trọn gói từ các blogger trên Weibo, còn là fan cứng ăn dưa chuyện Diệp Phi , Hoắc Tuần.
Giờ gặp Diệp Phi bằng xương bằng thịt, cô ấy gần như lên đồng:
“Chị Diệp đúng là quá ngầu! Câu 'con mang họ tôi' thật sự khiến người ta rơi nước mắt đó chị hiểu không!”
“Phụ nữ xinh đẹp như chị đáng lẽ phải được nâng niu, được theo đuổi, chứ không phải khổ sở vì mấy gã đàn ông đâu!”
“Nếu chị không ngại, thật sự nếu em là con trai, em sẽ theo đuổi chị ngay đó!”
Nghe đến đây, Diệp Phi theo bản năng liếc nhìn Mục luật sư.
Quả nhiên mặt anh ta đen như đáy nồi.