Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tôi Mang Thai Con Của Nam Chính Rồi Bỏ Trốn

Chương 23

Trước Sau

break

Tiếng giày cao gót dẫm xuống sàn vang lên giòn tan, Khúc Uyển hừ lạnh: “Dựa hơi người khác, thật đáng cười.”

Nhìn bóng lưng cô ta rời đi, Diệp Phi lại càng có hứng thú nhìn sang An Hỉ.

Trong sáu người đến phỏng vấn hôm nay, bằng cấp của An Hỉ đúng là bình thường nhất. Không chỉ không có kinh nghiệm làm việc dài hạn, mà hầu hết đều là làm thêm ở cửa hàng thức ăn nhanh hay tiệm trà sữa.

Nhưng cô ấy cao ráo, ước chừng khoảng 1m75, vóc dáng khỏe mạnh, nhìn qua có thể kiêm luôn một nửa vai trò bảo vệ.

“Làm tốt lắm. Bây giờ có thể bắt đầu đi làm luôn chứ?”

An Hỉ ngượng ngùng gật đầu, “Cảm ơn bà chủ đã cho em cơ hội này. Em nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt.”

Diệp Phi khẽ mỉm cười, nụ cười xinh đẹp khiến người ta choáng váng.

Cô gõ nhẹ lên bàn, “Giúp tôi liên hệ luật sư Mục Phẩm Lâm, hẹn một buổi gặp. Tôi muốn bàn về quyền nuôi con.”

Hiện tại Diệp Phi bị giới hạn bởi ba điều luật trong nhà: được phép làm việc, nhưng chỉ có thể làm nửa ngày. Thường thì sau bữa trưa, cô sẽ bị mẹ giữ lại, không được ra ngoài nữa.

Sáng nay vừa mới phỏng vấn xong trợ lý, buổi chiều lại bị kẹt ở nhà.

Đang mơ màng chuẩn bị lên lầu nghỉ một lát thì chị Trương hớt hải chạy vào: “Tiểu thư, phu nhân, mấy người hôm trước tặng đồ lại đến nữa rồi, lần này chở nguyên một xe tải cherry!”

Diệp Phi lập tức tỉnh táo.

Hôm qua cô vừa ăn một đống cherry trước mặt Hoắc Tuần, hôm nay anh ta đã cho người chở cả xe cherry tới.

Chẳng lẽ Hoắc thị gần đây bắt đầu làm từ thiện? Hay đây là chiêu đánh phủ đầu trước cuộc chiến giành quyền nuôi con? Định mê hoặc cô à?

Nghĩ vậy, Diệp Phi đứng dậy ra sân. Quả nhiên thấy vài người đang chuyển sọt trái cây vào.

Không chỉ có cherry, mà còn có kiwi, dứa, cam đủ loại.

Không biết còn tưởng cô chuẩn bị mở hội chợ nông sản trong sân nhà.

Trợ lý của Hoắc Tuần lau mồ hôi bước tới: “Diệp tiểu thư, tổng tài nói cô thích ăn, mà mang thai thì nên ăn nhiều trái cây. Ăn no thì nghỉ, nghỉ xong thì ăn tiếp. Đừng ra ngoài, bên ngoài không có gì vui.”

Cô nghiến răng, tức giận không cảm ơn nổi.

Chuyện không bình thường tất có lý do. Trước kia Hoắc Tuần thấy nguyên chủ còn tránh như tránh tà, giờ lại tỏ vẻ săn sóc, ẩn ý đầy mình. Muốn cô giữ thân trong sạch vì anh ta à?

“Thay tôi cảm ơn tổng tài của các anh, cảm ơn cả nhà anh ấy luôn.”

Trợ lý nghẹn lời, lập tức vội vã dẫn người rút lui.

Diệp mẫu nhìn đống trái cây trong sân mà đau đầu, quay sang Trương tẩu: “Kêu con trai chị tới lấy bớt đi. Ai lấy được cứ lấy.”

Rồi bà lại quay sang nói với con gái: “Mẹ thấy Hoắc Tuần cũng không tệ, hay là con thử tìm hiểu xem?”

“Không tệ?” Diệp Phi hừ lạnh: “Anh ta không cưới con, lại muốn can thiệp con ăn gì, đi đâu, chơi với ai? Đây là kiểm soát chứ không phải quan tâm. Tưởng con mang thai con của anh ta thì phải nghe lời à? Con càng muốn ra ngoài chơi cho tức chết anh ta luôn.”

Nói xong, đôi mắt cô sáng lên, nghĩ ra được chủ ý.

Gọi cho An Hỉ: “Chỗ tôi có ít trái cây, em sắp xếp người tới lấy về chia cho nhân viên công ty. Nhân tiện, giúp tôi tìm mấy hộp đêm, bar nào nổi nhất và an toàn ở Tinh Thành.”

Dù sao người khác mời đi bar còn phải xếp hàng, cô được mời còn có đặc quyền, sao lại không đi?

Tinh Thành vốn có biệt danh là Thành Phố Không Ngủ, sau tám giờ tối mới bắt đầu náo nhiệt. Nổi tiếng nhất là con phố bar, nơi tụ hội mọi cấp bậc, đủ kiểu người ngư long hỗn tạp.

Trong truyện không nhắc gì đến đời sống xã hội của nguyên chủ, nên cô càng không biết từng đi những đâu.

Dưới sự chỉ dẫn của An Hỉ, Diệp Phi tìm đến anybar, nơi nổi nhất khu phố bar, ghế thường thôi cũng đã tiêu tốn gần tám vạn. Đúng là quá đắt đỏ.

Để phù hợp với hoàn cảnh, Diệp Phi thay bộ đầm dây đen, làn da trắng mịn dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ. Kính râm vắt trên sống mũi, không để bảo vệ ngăn lại, cô thẳng tay ném danh thiếp cho giám đốc.

“Tối nay tôi phải vào, đống trái cây này cũng phải theo tôi vào.”

Có tiền thì làm gì cũng được. Giám đốc thấy tên cô, lập tức báo lại với ông chủ rồi đích thân ra tiếp đãi, nhiệt tình dắt cô và mấy người vận chuyển trái cây vào trong.

Sàn nhảy lúc này đang phát bài “857”, mọi người nhảy múa điên cuồng, mà Diệp Phi thì chỉ đứng xem, dù gì trong bụng cũng đang mang thai, không thể hoang dại như xưa.

“Cô thật lâu rồi mới đến. Vừa hay Hàn thiếu cũng đang có mặt, có muốn qua chỗ bọn họ ngồi không?” Giám đốc rất khôn khéo. Những nhân vật nổi tiếng của Tinh Thành ông ta đều nhớ mặt, Diệp Phi tuy không đến nhiều, nhưng nhan sắc thế kia, ai quên cho được?

Cô hơi đau đầu.

Hàn Nguyên Vũ thì cô nhớ. Nhà làm trong ngành thời trang, tiếng tăm cũng có, tuy không bằng Diệp gia, nhưng vẫn gọi là có máu mặt. Cậu thiếu gia này ăn chơi khét tiếng, suốt ngày dính lấy hộp đêm, thường bị bố xách tai về nhà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc