Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tôi Mang Thai Con Của Nam Chính Rồi Bỏ Trốn

Chương 22

Trước Sau

break

Mang thai mà dáng người vẫn chuẩn như vậy, quả nhiên tiểu thư nhà giàu không phải ai cũng có thể làm được.

Giám đốc nhân sự nở nụ cười tiêu chuẩn, mái tóc bóng loáng chải ngược, nhanh chóng bước tới nịnh nọt: “Phỏng vấn đã được sắp xếp ổn thỏa hết rồi, mọi người đang đợi trong phòng họp. Giờ Diệp tổng có muốn vào gặp luôn không?”

Tên giám đốc tuy nịnh bợ hơi quá đà, nhưng hiệu suất làm việc thì miễn chê. Xem ra Tiêu Hàn Tuyết trước kia tuy lơ là điều hành công ty, nhưng trong việc chọn người làm việc thì lại khá tinh mắt.

“Được.” Diệp Phi nhận lấy tập hồ sơ từ tay ông ta, vừa xem vừa hỏi: “Trong sáu người, anh đánh giá ai cao nhất?”

Giám đốc nhân sự lập tức chỉ ra một hồ sơ:
“Cô gái tên Khúc Uyển này, du học từ Mỹ về, nhìn thì lanh lợi, xử lý công việc chắc chắn cũng nhanh nhẹn.”

Diệp Phi cau mày: “Du học sinh lại đi làm trợ lý cho tôi? Công ty tôi là xưởng nhỏ, không phải tập đoàn lớn, cô ấy nghĩ gì vậy?”

Vừa nói, hai người vừa bước vào phòng họp.

Sáu cặp mắt đồng loạt nhìn về phía họ, Diệp Phi rốt cuộc cũng có được cảm giác chân thật của một “bà chủ”.

Cô ho nhẹ hai tiếng rồi ngồi vào ghế chính giữa. Ánh mắt như có nước lấp lánh quét một vòng trong phòng, đối chiếu giữa người thật và hồ sơ. Không ngờ lại dễ dàng nhận ra ai là ai.

Cô nhướng mày nhìn cô gái ngồi giữa: “Khúc Uyển?”

Cô gái điềm tĩnh gật đầu: “Chào Diệp tổng, tôi là Khúc Uyển, đến tham gia phỏng vấn hôm nay.”

Diệp Phi đánh giá cô, vô thức nhíu mày.

Theo cô biết, khi ba cô và Hoắc Tuần tuyển trợ lý thì yêu cầu cực kỳ cao — thấp nhất cũng phải tốt nghiệp cao học, tác phong phải chuyên nghiệp, thù lao cũng rất hấp dẫn nên có rất nhiều sinh viên trường danh giá tranh nhau ứng tuyển.

Nhưng công ty dưới tên Diệp Phi thực chất chỉ là một công ty nhỏ, nhân viên chẳng bao nhiêu, đơn hàng cũng lúc có lúc không. Mời sinh viên chính quy đã là “quá tầm”, lại đi mời cả người từng du học về?

Hơn nữa, cô Khúc Uyển này toàn thân hàng hiệu, riêng cái túi xách đã hơn hai mươi vạn, lương một tháng ở đây chắc không đủ mua một bên quai túi của cô ta.

Diệp Phi tiếp tục lướt nhìn những người còn lại, ánh mắt dừng lại ở một cô gái ăn mặc đơn giản, ngồi ở góc.

Cô thử gọi: “An Hỉ?”

“Dạ, là em, chào Diệp tổng ạ.”

Câu trả lời này khiến vài người trong phòng bật cười.

Chất phác quá mức rồi.

Ngược lại, Diệp Phi giữ vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu hỏi cô về kinh nghiệm làm việc, sau đó lần lượt hỏi các ứng viên khác.

Nửa tiếng sau, cô và giám đốc nhân sự trao đổi xong, liền phân phó:
“Tất cả ứng viên hôm nay đều sẽ được hỗ trợ chi phí đi lại. Còn An Hỉ thì báo cô ấy ngày mai đến nhận việc.”

Giải quyết xong việc tuyển người, Diệp Phi lại quay về với chuyện quan trọng hơn — tìm thông tin về Mục Phẩm Lâm.

Theo ký ức nguyên tác, người này chính là luật sư từng đưa nguyên chủ vào tù — là bạn thân của nữ chính, suốt ngày bị cắm sừng mà vẫn trung thành — nhân vật nam phụ vạn năm số khổ.

Nếu cô an phận, không gây sự với nữ chính, chỉ cần hợp tác đàng hoàng thuê luật sư thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì quá đáng.

Dù gì cũng chỉ là thuê làm cố vấn pháp lý, quan hệ công việc chính quy, Diệp Phi thấy không cần phải quá lo.

Chuyện nuôi dưỡng con mới là điều quan trọng nhất hiện tại.

Đang suy nghĩ thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy mạnh.

Diệp Phi ngẩng đầu, thấy Khúc Uyển xông vào với vẻ mặt giận dữ:
“Diệp tổng, nếu chị đã quyết định từ trước thì xin đừng gọi chúng tôi đến vô ích. Thời gian rất quý báu, chị biết không? Xem chúng tôi như hề diễn trò, chị thấy vui lắm à?”

Diệp Phi cười lạnh, vẻ mặt vô tội: “Cô đang nói cái gì thế? Tôi nghe không hiểu.”

Khúc Uyển hít sâu một hơi: “Tôi nói, với chênh lệch bằng cấp và kinh nghiệm rõ ràng như vậy mà chị lại chọn người kia. Ngoài lý do sắp xếp nội bộ thì còn có thể vì lý do gì khác?”

“Dĩ nhiên là có rồi,” Diệp Phi trợn mắt, “Cô ơi, với bằng cấp, ngoại hình và gia thế như cô, làm trợ lý cho tôi lương tháng năm vạn, cô đầu óc có vấn đề thì tôi mới nhận. Hay là cô đến đây để thay Tiêu Hàn Tuyết trả thù hả?”

Vừa dứt lời, mặt Khúc Uyển tái mét.

Cô lắp bắp: “Cái gì Tiêu Hàn Tuyết gì chứ, tôi không hiểu cô đang nói gì.”

Diệp Phi từ lúc nhìn hồ sơ đã cảm thấy có gì đó không ổn, bèn gọi điện nhờ ba mình điều tra. Trên đường đi phỏng vấn, thông tin đã được gửi tới.

Cô gái du học sinh này có quan hệ rất thân thiết với Tiêu Hàn Tuyết, thường xuyên cùng ra vào các hộp đêm — chuẩn bạn thân.

“Được rồi, khỏi diễn nữa,” Diệp Phi ngáp dài, “Về nói lại với Tiêu Hàn Tuyết, mấy trò nhỏ nhặt này vô dụng với tôi rồi. Ba ngày nữa nếu chưa chuyển tiền, chúng ta gặp nhau ở toà. Đây là lần cuối tôi tử tế với cô ta.”

Vừa dứt lời, bên ngoài lại có người xông vào.

Chính là An Hỉ, sắc mặt căng thẳng, hai tay dang rộng, đứng chắn giữa bàn làm việc và Khúc Uyển như tráng sĩ sẵn sàng liều chết vì nghĩa.

“Phiền tiểu thư này lập tức rời khỏi phòng được không? Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đưa cô ra ngoài.”

Khúc Uyển hậm hực lườm An Hỉ một cái rồi quay đầu bỏ đi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc