Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tôi Mang Thai Con Của Nam Chính Rồi Bỏ Trốn

Chương 21

Trước Sau

break

Hoắc Tuần mà nổi tính lên thì cũng chẳng kém cạnh ai, nói cứng nói rắn với cô là chuyện thường. Nhưng riêng chuyện khoản tiền này, anh vẫn chưa nghĩ ra được cách phản bác.

Cô đang dùng chiêu “im lặng là phản kháng” đúng không?

Anh là người giỏi nhất trong mấy trò tâm lý này, chẳng lẽ lại chịu thua con nhóc này sao?

Nhận được tin nanh xác nhận từ ngân hàng, khóe miệng Diệp Phi cong lên, nụ cười ranh mãnh như một con hồ ly nhỏ.

Cô lắc lắc điện thoại, giọng điệu vừa đắc ý vừa thiếu đòn: “Xong rồi nhé, chỉ mất đúng mười lăm phút.”

Hoắc Tuần mặt mày đen kịt.

Anh không thể bỏ mặc cha mẹ ở đây mà đi, nhưng ngồi cùng Diệp Phi trên ghế sofa, nhìn cô trong chớp mắt ăn hết nửa dĩa cherry, bản thân lại muốn nói gì đó mà không mở miệng được — cảm giác này thật sự khó chịu.

Cuối cùng, anh vẫn chịu thua, gọi trợ lý chuyển khoản cho cô.

Không nhiều, chỉ một trăm vạn.

“Ồ, vậy là cũng khá đấy,” Diệp Phi cố ý liếc anh đầy ẩn ý, “Tuy rằng so với bác trai bác gái thì hơi keo kiệt, nhưng tôi không chê.”

Hoắc Tuần giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng quyết định không thèm chấp với cô nữa.

Vì anh có linh cảm rằng, kiểu nói chuyện nửa đùa nửa thật này về sau chắc chắn còn tái diễn nhiều lần.

Nếu lần nào cũng tức giận như vậy, e rằng chẳng mấy chốc tuổi xuân của anh cũng tiêu hao hết mất.

Hoắc Tuần hít sâu một hơi, vẫn không nhịn được mở miệng: “Đứa nhỏ này cô định giữ lại thật sao?”

Diệp Phi liếc anh một cái, ánh mắt không thèm che giấu sự mỉa mai:
“Hoắc tiên sinh, tôi đã mang thai hơn hai tháng rồi, bây giờ anh mới hỏi chuyện này có phải là quá muộn không?”

Giọng nói chua ngoa, không nể nang gì.

Hoắc Tuần nghẹn lời: “Vậy thì cô cứ yên tâm dưỡng thai đi, thiếu gì cứ bảo trợ lý tôi chuẩn bị, đừng có ra ngoài chạy nhảy lung tung nữa.”

“Tôi cũng đâu có làm loạn,” Diệp Phi cười nhạt, không ưa nổi cái kiểu ra lệnh đó của anh, “Trước đây vì thích anh nên mới hay làm vài chuyện ngốc nghếch, giờ thì hết rồi. Từ nay tôi sẽ đi tìm người khác chơi, không làm phiền anh nữa.”

“Cô còn định chơi với ai?”

“Dù sao không phải với anh.”

Hai người lại bắt đầu cãi nhau vì một chuyện nhảm nhí như thế.

Cuối cùng, bố mẹ Hoắc Tuần mới chịu xuất hiện, miệng cười tươi rói, lòng thầm vui sướng: đánh là thương, mắng là yêu, còn nói chuyện là còn có hy vọng.

Hoắc phu nhân cười không thấy tổ quốc: “Thôi cũng không còn sớm nữa, Tiểu Phi nên nghỉ ngơi rồi, hôm khác chúng ta lại qua thăm.”

Lại tới nữa hả?!

Diệp Phi trong lòng kêu khổ, ánh mắt vừa đảo sang thì thấy Hoắc Tuần chẳng những không phản đối, thậm chí còn hơi tỏ vẻ tán đồng.

Anh có bị bệnh không vậy?

Trong đầu cô bắt đầu tính toán: nếu sau này nhà họ cứ ba ngày hai lượt đến thăm với danh nghĩa “thăm hỏi”, thì ba ngàn vạn kia đúng là quá rẻ rồi.

Tiền thăm hỏi rõ ràng là nên tính thành phí nuôi dưỡng!

Cặp mắt kia lấp lánh đầy những tiểu kế giảo hoạt, tất nhiên không thoát được khỏi ánh mắt Hoắc Tuần.

Đến tận lúc xe đang lăn bánh, anh vẫn còn đang thầm đoán:

Chẳng lẽ nhà họ Diệp gặp khó khăn tài chính?

Thực sự cần tiền đến vậy à?

Rốt cuộc cô ta định chơi với ai?

Tiễn xong cả nhà Hoắc gia, Diệp Phi về phòng, đầu óc cũng bắt đầu xoay vòng với mớ ý tưởng.

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, sáu bảy tháng thoắt cái là hết. Đợi đến khi đứa nhỏ chào đời rồi mới bàn đến quyền thăm nom hay quyền nuôi dưỡng thì đã quá muộn.

Tối nay nhìn thái độ nhà họ Hoắc, hình như vẫn chưa có ý định giành quyền nuôi con.

Vậy thì tốt nhất nên ra tay trước, thỏa thuận bằng giấy trắng mực đen từ bây giờ, tránh phiền toái sau này.

Nhưng điều này lại dẫn đến vấn đề đau đầu: Diệp Phi cần một luật sư giỏi.

Cô từng tìm hiểu, công ty của Tiêu Hàn Tuyết tuy gì cũng có, nhưng mấy vụ hợp đồng dân sự chỉ toàn nhờ mấy văn phòng luật nhỏ hỗ trợ, chẳng chuyên nghiệp gì.

Muốn khởi thảo một hợp đồng nuôi dưỡng bài bản, phải tìm đúng người — mà còn phải ngang tài ngang sức với Hoắc Tuần, con cáo già chính hiệu.

Tập đoàn Diệp thị thì lại quá chuyên về kinh doanh, bộ phận pháp lý chỉ giỏi xử lý tranh chấp kinh tế, hoàn toàn không giúp được gì.

Phiền chết đi được.

Diệp Phi ôm đầu rên rỉ, rút điện thoại ra tìm kiếm danh sách các luật sư dân sự nổi tiếng nhất.

Mục Phẩm Lâm?

Trên mạng đồn anh ta chuyên nhận vụ kiện của các phu nhân nhà giàu, giành con, giành tài sản, có vụ đòi được cả chục triệu tiền nuôi con, nghe nói lấy 30% phí hoa hồng.

Diệp Phi thoáng động tâm, nhưng cái tên này lại khiến cô thấy quen một cách kỳ lạ.

Cho đến gần lúc ngủ, cô đột nhiên tỉnh táo bật dậy, hốt hoảng:

Mục Phẩm Lâm chẳng phải là nam phụ trong truyện sao?!

Là người đã giúp nữ chính – cái bánh xe dự phòng năm nào – đưa nguyên chủ vào tù.

Là lão nhị vạn năm, đội nón xanh cấp cao!

Hôm sau, Diệp Phi ung dung tới công ty trễ. Cô mặc một chiếc chân váy đuôi cá màu đen dài tới bắp chân, áo tay dài màu trắng dệt kim, trông trí thức mà vẫn toát lên vẻ sang trọng.

Quan trọng là, kiểu trang phục này hễ có chút thịt thừa là lộ ra ngay.

Đồng nghiệp nữ trong công ty ai nấy đều trố mắt ngưỡng mộ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc