Bên kia, người đàn ông cũng chậm rãi quay đầu lại.
Diệp Phi như nghẹt thở trong giây lát.
Từ lúc xuyên vào thế giới này đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoắc Tuần người đàn ông mà nguyên chủ đã từng sinh con cùng.
Khó trách nguyên chủ lại vừa gặp đã yêu sâu đậm đến vậy.
Cặp lông mày rậm, ánh mắt sắc nét, sống mũi cao thẳng, và đôi môi đúng chuẩn kiểu “tổng tài lạnh lùng bạc tình”.
Thậm chí còn đẹp hơn mấy "tiểu ca ca" mà cô từng pick.
Đúng là gương mặt đáng giá cả trăm vạn!
Diệp Phi ngẩn người trong chốc lát, dáng vẻ thất thần ấy lại rơi trọn vào mắt mấy vị trưởng bối khác, khiến người ta không còn đơn thuần nghĩ rằng: "Ôi, con bé này đẹp thật" nữa rồi.
Trước kia, cả Tinh Thành ai mà chẳng biết Diệp tiểu thư từng si mê Hoắc Tuần đến mức sống chết không màng, vậy mà giờ đột nhiên lại tuyên bố không gả, không thích, thay đổi nhanh đến mức khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy cô chỉ đang nói một đằng nghĩ một nẻo.
Nhìn xa hơn chút, chẳng khác gì chiêu “lạt mềm buộc chặt”.
Hoắc phu nhân hiểu ý, ánh mắt xoay chuyển một vòng, nhanh chóng kéo tay bà Diệp cười nói: “Ôi chao, lần trước tôi thấy chị đăng tấm hình cái túi thêu tay lên vòng bạn bè, đẹp quá trời! Là hàng đặt riêng hả? Chị dẫn tôi đi xem đi, nếu ưng ý tôi cũng muốn đặt một cái.”
Nói xong không đợi đối phương phản ứng đã kéo người đi mất.
Là vợ chồng bao năm, Hoắc lão tiên sinh tất nhiên hiểu ngay ngụ ý.
Như làm ảo thuật, ông lôi từ trong túi ra tờ bản quy hoạch khu mới được khai thác, nhăn nhúm nhưng vẫn rõ ràng.
“Lão Diệp à, đây là bản quy hoạch tôi vừa nhờ người lấy được. Trước đây không phải ông nói muốn tiến quân vào bất động sản sao? Lại đây tôi chỉ ông xem.”
Nói đoạn, ông không nói thêm lời nào, kéo Ông Diệp đi luôn.
Người trẻ tuổi sĩ diện, cho hai đứa bọn họ chút không gian riêng, nói không chừng lát nữa lại thành ra chuyện tốt thật.
Hoắc phu nhân trong lòng vui như mở cờ, thầm nghĩ đêm nay nếu có thể định chuyện hôn nhân luôn thì càng hay, sớm đem tên con trai “cọc cạch” nhà mình “tống khứ” ra ngoài thì càng nhẹ gánh.
Nhờ sự “bày mưu tính kế” của trưởng bối Hoắc gia, cuối cùng Diệp Phi cũng được kéo ra khỏi “chế độ liếm nhan”.
Dù gì thì đẹp cũng không thể ăn thay cơm, nam chính vốn đâu phải của cô.
Nghĩ vậy cô hơi tiếc hận.
Còn Hoắc Tuần thì như một khối đá đặt lì trên ghế sofa, vẫn không nhúc nhích. Khuôn mặt điển trai lạnh lùng kia trước sau không đổi nét, ánh mắt cao ngạo nhìn chằm chằm về phía cô.
Dạo này Diệp Phi ít trang điểm, tóc búi một búi nhỏ trên đỉnh đầu, mặc chiếc váy liền thân bằng vải cotton màu trắng, trông ngoan ngoãn ra trò.
Đến tận bây giờ, Hoắc Tuần mới chợt nhận ra: Diệp Phi năm nay mới hai mươi ba tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học.
Trong phút chốc anh thất thần, nhớ đến đêm hôm đó hoang đường đến thế nào, ánh mắt tối lại vài phần.
Cô gái nhỏ như vậy, sao lại làm ra được chuyện đó?
Diệp Phi liếc anh mấy lần, rồi tiến lại gần, giọng điệu không giấu nổi tự hào:
“Anh biết vì sao tôi chịu gặp bác trai bác gái không?”
Hoắc Tuần nhíu mày, giọng trầm thấp: “Không biết.”
“Vì họ cho tôi tấm chi phiếu ba ngàn vạn.”
Vừa nói, cô vừa giơ ba ngón tay lên nhấn mạnh tầm quan trọng của sự việc.
Đôi mắt to tròn mở lớn hết cỡ, lấp lánh như sao.
Đã quá quen với kiểu vung tiền như rác của cha mẹ, Hoắc Tuần chẳng mấy bất ngờ.
Chỉ là anh không nghĩ tới Diệp Phi thật sự nhận lấy số tiền đó.
Phải biết rằng, sau cái đêm hỗn loạn kia, anh cũng từng đưa cho cô tấm chi phiếu năm ngàn vạn, nhưng bị cô từ chối không chút do dự.
Diệp Phi miệng nói yêu anh đến chết đi sống lại, cho dù đã xảy ra chuyện như vậy, cô vẫn không nhận của anh một xu.
Vậy mà giờ lại nhận tiền của cha mẹ anh? Có nghĩa là cô thật sự không còn tình cảm gì với anh nữa sao?
Giả thiết này khiến Hoắc Tuần rối loạn.
Anh cau mày, không hiểu vì sao bản thân lại bận tâm đến mức này.
Cô còn yêu hay không thì liên quan gì tới anh chứ? Suy nghĩ mấy chuyện này làm gì?
Diệp Phi thấy anh đột nhiên im lặng, sắc mặt cũng thay đổi, cứ tưởng anh đang tiếc tiền, trong lòng lập tức đảo một vòng mắt trắng dã.
Ba mươi triệu còn chưa đủ cho anh mua hòn đảo, buồn rầu cái gì?
Cô càng nói giọng càng kiên quyết: “Nhưng đó chỉ là phí gặp mặt của bác trai bác gái thôi, còn của anh thì chưa thấy đâu.”
Nói xong, cô lấy điện thoại ra, lạch cạch bấm vài cái, rồi giơ thẳng mã QR về phía anh: “Chuyển khoản qua WeChat hoặc Alipay đều được, tôi không nhận cà thẻ vì ở đây không có máy POS.”
Hoắc Tuần lần đầu trong đời trải nghiệm cảm giác gọi là “choáng váng”.
Anh cúi đầu, nhìn mã QR đen trắng trên điện thoại, lẩm bẩm: “Phí gặp mặt…?”
“Đúng vậy,” Diệp Phi thẳng thừng đáp, “Tôi lại không phải nhân viên của nhà anh, muốn gặp là gặp được à? Trưởng bối đều biết trước khi đến phải tặng quà, vậy mà anh – một ông chủ lớn – lại không hiểu nổi phép cư xử cơ bản à?”
Hoắc Tuần bực bội, hoàn toàn không lý giải nổi kiểu ngụy biện này của cô. “Vậy nếu tôi không cho thì sao?”
“Thì chịu thôi.” Diệp Phi làm động tác kéo khóa miệng, rồi tự nhiên ngồi ăn cherry trên bàn, coi người bên cạnh như vô hình.