Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Ngược

Chương 25

Trước Sau

break

Ăn cháo trắng từng thìa một, Nguyễn Nguyệt Tịch đáng thương ăn hết một bát cháo trắng, nhạt nhẽo đến nỗi miệng đắng ngắt.

"Thư ký Phương, Nghiêu ca ca anh ấy có phải giận rồi không? Đều là lỗi của tôi, không để Nghiêu ca ca ngủ ngon giấc. Đáng lẽ tối qua tôi nên mở to mắt đến sáng, không nên nhất thời bốc đồng quấy rầy Nghiêu ca ca." Nguyễn Nguyệt Tịch âm thầm đau buồn.

Lúc này trong đầu Phương Mộ hiện lên cảnh sáng sớm cô ta đến phòng bệnh, bệnh nhân ngủ trên giường tới ngã chỏng vó: "Phu nhân lo lắng quá rồi."

Nguyễn Nguyệt Tịch lại thở dài thườn thượt: "Đều là lỗi của tôi, không nghĩ cho Nghiêu ca ca."

Phương Mộ nhớ đến khuôn mặt xanh mét vì tức giận của Thương Tổng khi anh rời đi. Không chỉ là không nghĩ cho, xem ra Thương Tổng còn tức đến mức công tâm rồi.

"Phu nhân lo lắng quá rồi."

Nguyễn Nguyệt Tịch: "… " Cô liếc Phương Mộ vài lần, đúng là như một cái máy, thôi vậy, không thể kiếm được giá trị ngược văn từ cô ta nữa rồi còn không bằng ông lão ngoài cửa phòng bệnh hôm qua, còn cho cô một điểm giá trị ngược văn.

Lặng lẽ mở hệ thống ngược văn:"19 điểm?" Rõ ràng Nguyễn Nguyệt Tịch trước khi ngủ chỉ có 18 điểm mà? Chẳng lẽ vừa rồi thư ký Phương đã nói đỡ cho mình sao?

Ánh mắt nhìn về phía Phương Mộ mặt không cảm xúc, Phương Mộ: "?"

Nguyễn Nguyệt Tịch câm nín thu hồi tầm mắt, không thể nào, chắc là hệ thống bị chậm thôi.

Cô không hề biết mọi chuyện xảy ra sau khi cô ngủ tối qua, càng không biết cô đã làm gì với nam chính Thương Nghiêu.

Nguyễn Nguyệt Tịch duỗi người, xuống giường định đi dạo các phòng bệnh nhưng bất ngờ bị Phương Mộ kéo lại.

"Phu nhân, lát nữa sẽ làm thủ tục xuất viện, xin phu nhân đừng đi lung tung." Phương Mộ chặn đường Nguyễn Nguyệt Tịch.

Nguyễn Nguyệt Tịch gãi gãi gáy: "Nhanh vậy sao? Bác sĩ nói sao?"

Phương Mộ gật đầu: "Tay của phu nhân cần tĩnh dưỡng, ngoài ra sức khỏe mọi thứ đều ổn có thể về nhà rồi."

"Cũng được, ở đây cứ thấy bứt rứt khó chịu." Nguyễn Nguyệt Tịch quay người ngồi lại trên ghế sofa, tiện thể lên kế hoạch sau khi về biệt thự.

"À đúng rồi, Nghiêu ca ca có về cùng tôi không?"

Nguyễn Nguyệt Tịch hỏi thư ký Phương, nam chính không về biệt thự thì giá trị ngược văn của cô đừng hòng tăng.

Phương Mộ im lặng một lúc rồi nói: "Phu nhân, lịch trình của Thương Tổng tôi không biết, phu nhân vẫn nên hỏi Thương Tổng thì hơn."

Nguyễn Nguyệt Tịch sờ cằm, hỏi anh ư? Nhớ lại buổi sáng hôm nay cô đã chọc tức anh đến bộc hỏa, chắc kết quả cũng chỉ là hỏi cho vui mà thôi.

"Nghiêu ca ca anh ấy thường ở đâu nhiều hơn vậy?" Nguyễn Nguyệt Tịch nghĩ xem có nên đến công ty chặn anh không.

"Thương Tổng dành thời gian tương đối nhiều ở công ty hơn." Phương Mộ mặt không cảm xúc trả lời.

Ở công ty nhiều hơn sao? Vậy thì đến công ty, nhưng không phải hôm nay. Vết bầm tím do ngã và một số chỗ trên cơ thể cô vẫn còn đau, ngày mai đi.

"Được rồi." Nguyễn Nguyệt Tịch không để Phương Mộ biết cô ngày mai sẽ đến công ty tìm Thương Nghiêu. Nếu để Phương Mộ biết chắc chắn Thương Nghiêu cũng sẽ biết, chẳng phải là công cốc sao?

Xuất viện vẫn nên báo cho nam phụ Lục Dực Lương một tiếng. Từ ghế sofa bật dậy: "Tôi ra ngoài một lát, sẽ về ngay."

Phương Mộ liếc nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch rồi tiếp tục gõ máy tính trên đầu gối.

Nguyễn Nguyệt Tịch nhìn quanh đây đó, tình cờ gặp lại ông lão đã giúp cô tăng một điểm ngược văn tối qua.

Ông lão thấy Nguyễn Nguyệt Tịch vui mừng khôn xiết: "Cô bé, mau chia tay cái thằng đó đi, tôi giới thiệu cho cô một người, tốt lắm đó."

Nguyễn Nguyệt Tịch vốn muốn trò chuyện với ông lão vài câu, nhưng thời gian gấp rút: "Ông ơi, hay là thế này đi, cháu để lại số điện thoại cho ông, hôm nay cháu phải đi gấp, làm xong việc cháu sẽ gọi lại cho ông, ông thấy sao ạ?"

Ông lão rất vui: "Được được." Ông đọc một số điện thoại, Nguyễn Nguyệt Tịch ghi lại số điện thoại đó, vỗ vỗ cánh tay ông lão.

"Được rồi, chiều nay cháu gọi lại cho ông nhé." Nguyễn Nguyệt Tịch cười rất ngọt, ông lão hiền từ, càng nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch càng thấy thích.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc