Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Ngược

Chương 24

Trước Sau

break

Ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương của Thương Nghiêu trừng mắt về phía Nguyễn Nguyệt Tịch. Đến sáng hôm sau, khi Nguyễn Nguyệt Tịch tỉnh dậy chợt cảm thấy tay mình hơi đau.

"Ôi! Tối qua có chuyện gì vậy? Sao tay đau thế này?" Nguyễn Nguyệt Tịch uể oải vẫy vẫy tay, dụi mắt, vừa mở mắt ra đã suýt nữa giật mình nhảy dựng lên.

"Thương Nghiêu? Sao mới sáng sớm anh đã ở đây thế?" Vừa mới tỉnh giấc, đầu óc Nguyễn Nguyệt Tịch vẫn còn đang mơ màng.

Thương Nghiêu đang tựa vào ghế sofa, không chớp mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Nguyệt Tịch, cứ như thể cô đã làm chuyện gì đó rất có lỗi với anh vậy.

Nguyễn Nguyệt Tịch đánh giá anh từ trên xuống dưới rồi lại thấy cô đang ở trong phòng bệnh của mình. Rõ ràng tối qua cô đã sang phòng bệnh của Lục Dực Lương ngủ, sao tỉnh dậy lại về phòng mình rồi?

"Không lẽ là Nghiêu ca ca đã bế em về phòng bệnh sao?" Nguyễn Nguyệt Tịch thấy điều này quá đỗi khả thi.

Thương Nghiêu vẫn không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm Nguyễn Nguyệt Tịch bằng ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người đã chết.

Nguyễn Nguyệt Tịch đột nhiên bịt miệng lại: "Nghiêu ca ca, anh không lẽ bị ma nhập rồi? Rồi biến thành người câm?"

Thương Nghiêu: "… "

Nguyễn Nguyệt Tịch rõ ràng cảm nhận được sát khí càng lúc càng nồng đậm trong mắt anh, vội vàng xua tay: "Đùa thôi, đùa thôi mà, sáng sớm kể chuyện cười để Nghiêu ca ca vui vẻ thôi."

Phương Mộ, người đã vào được một lúc, mặt không cảm xúc nhìn lên trần nhà, đùa giỡn với Thương Tổng để Thương Tổng vui vẻ… Phu nhân quả thật là "túc trí đa mưu".

Nguyễn Nguyệt Tịch cười ha hả, cố gắng xoa dịu tình thế khó xử và đầy nguy hiểm này.

"Nghiêu ca ca ăn sáng chưa? Chúng ta cùng ăn đi." Nguyễn Nguyệt Tịch cười tươi rói, tốt nhất là tạm thời đừng chọc ghẹo nam chính quá nhiều. Ai mà biết cái tính biến thái của anh giây tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì.

Thương Nghiêu lại đứng dậy, từng bước đi về phía Nguyễn Nguyệt Tịch bên giường bệnh. Khí thế mạnh mẽ đến mức Nguyễn Nguyệt Tịch lập tức cả người căng thẳng, đây chính là cảm giác nguy hiểm rợn người.

Phương Mộ siết chặt hộp đồ ăn sáng trong tay, dường như đang suy nghĩ có nên ra tay giải vây hay không, nếu giải vây thì cô ta có bị liên lụy không.

"Cô tưởng tôi thật sự sẽ vì ông nội mà không động đến cô sao." Giọng Thương Nghiêu khàn khàn, dù Nguyễn Nguyệt Tịch có vô tư đến mấy cũng nghe ra lời cảnh cáo trong đó.

"Ba lần bảy lượt đùa giỡn tôi? Cô nghĩ cô còn sống được bao lâu nữa?" Thương Nghiêu ghé sát khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của Nguyễn Nguyệt Tịch, ánh mắt tỉ mỉ đánh giá từng tấc da thịt trên khuôn mặt nhỏ của cô.

Khi Nguyễn Nguyệt Tịch định nói gì đó, giây tiếp theo cằm cô bị đối phương siết chặt, đau đến nỗi cô phải hít hà.

"Ảo tưởng dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi sao?" Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Thương Nghiêu là sự khinh thường tột độ, dường như trong mắt anh, Nguyễn Nguyệt Tịch giống như một tên hề.

Phương Mộ không khỏi lo lắng cho Nguyễn Nguyệt Tịch, thủ đoạn của Thương Tổng chưa bao giờ phân biệt nam nữ, phu nhân cô...

Đúng lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Nguyệt Tịch nhăn lại từ từ ngửa ra sau: "Nghiêu ca ca… gần đây anh có phải bị nóng trong không? Hơi thở nặng mùi quá."

Thương Nghiêu: "… "

"Nguyễn Nguyệt Tịch! Cô muốn chết!" Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phòng bệnh.

Y tá đi ngang qua nhíu mày, gõ cửa phòng bệnh: "Bệnh nhân cần yên tĩnh, xin đừng làm ồn."

Phương Mộ: "… Xin lỗi." Cô ta không biết phải nói gì nữa.

Cuối cùng Nguyễn Nguyệt Tịch đành ăn cháo trắng. Ai bảo anh hung dữ như vậy, thực ra anh không có hơi thở nặng mùi đâu mà do cô cố ý chọc tức anh. Đúng là bệnh bá đạo tổng tài không thuốc chữa rồi.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc