Dọc đường chào hỏi, chỉ ở một ngày mà những người ở các phòng bệnh xung quanh gần như đều rất yêu thích Nguyễn Nguyệt Tịch, cảm thấy cô gái này thật đáng yêu.
Nguyễn Nguyệt Tịch gõ cửa phòng bệnh của Lục Dực Lương, cửa tự động mở. Cô nghi ngờ nhìn cánh cửa không khóa đẩy cửa bước vào.
"Lục Dực Lương… ơ… " Nguyễn Nguyệt Tịch vừa bước vào và gọi một tiếng liền thấy Lục Dực Lương đang ôm nữ chính Đường Tình Tình trên giường bệnh.
Và Đường Tình Tình thì ngại ngùng vô cùng thoát khỏi vòng tay của Lục Dực Lương, rõ ràng không ngờ Nguyễn Nguyệt Tịch lại đột nhiên bước vào.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự không cố ý, gõ cửa thấy không khóa, không ngờ… Tôi ra ngay đây." Nguyễn Nguyệt Tịch đỏ bừng mặt, thế này thì ngại chết mất! Cô muốn đào một cái hố to quá.
Lục Dực Lương mím môi lên tiếng: "Không sao, em tìm anh có chuyện gì à?"
Nguyễn Nguyệt Tịch cũng không dám nhìn thẳng Lục Dực Lương: "Cũng không có gì, chỉ là lát nữa tôi xuất viện, qua báo cho anh một tiếng."
Biết trước sẽ ngại thế này thì thà không từ mà biệt còn hơn. Chắc Lục Dực Lương bây giờ ghét cô lắm vì đã phá hỏng chuyện tốt của anh ta rồi.
"Ừm, vậy em bảo trọng sức khỏe nhé." Lục Dực Lương vẫn ôn tồn nhã nhặn, không hề có vẻ tức giận.
Nguyễn Nguyệt Tịch gật đầu lia lịa hai cái rồi nhanh chóng ra khỏi cửa phòng bệnh, dựa vào tường hít thở sâu vài lần. Cảnh tượng này đúng là ngột ngạt, chỉ cần nam phụ Lục Dực Lương đừng ghi hận cô là được.
Vẫn nên xuất viện nhanh chóng, Nguyễn Nguyệt Tịch vội vã trở về phòng bệnh của mình.
Trong phòng bệnh của Lục Dực Lương
"Tại sao lại đột nhiên ôm anh?" Vẻ mặt ôn tồn nhã nhặn của Lục Dực Lương bấy giờ hơi trầm xuống.
Đường Tình Tình siết chặt lòng bàn tay, sắc mặt tái nhợt: "Dực Lương ca, vừa nãy em đau lòng cho anh."
Lục Dực Lương chỉ nhìn cô không nói, một lúc lâu sau mới hỏi: "Hôm đó trên bậc thang, tại sao lại buông tay cô ấy?"
Mặt Đường Tình Tình tái mét: "Dực Lương ca anh nói gì vậy? Sao em có thể là người như thế? Tình huống lúc đó, đầu óc em trống rỗng."
Lục Dực Lương chỉ nhìn cô, ánh mắt có chút thất vọng, nhưng không mở miệng vạch trần lần nữa.
"May mà Dực Lương ca đã cứu em, nếu biết anh sẽ bị Nguyễn Nguyệt Tịch kéo xuống bậc thang, em thà rằng người ngã xuống là em." Đường Tình Tình mắt đẫm lệ, nắm chặt tay Lục Dực Lương ánh mắt đầy hối hận.
Lục Dực Lương cuối cùng đành bỏ qua: "Anh hy vọng em không có lần sau." Giọng điệu ôn hòa nhưng lại đầy lạnh lẽo.
Chưa bao giờ bị anh ta đối xử như vậy Đường Tình Tình toàn thân chấn động, dần dần cụp mắt xuống: "Cảm ơn Dực Lương ca đã tin em." Lòng bàn tay siết chặt như muốn lún vào da thịt nhưng vẻ mặt vẫn đáng thương như cũ.
Nguyễn Nguyệt Tịch trở về phòng bệnh, thu dọn đồ đạc xong thì xuất viện.
Đến biệt thự, quản gia Lý tiến lên đón Nguyễn Nguyệt Tịch, Nguyễn Nguyệt Tịch trò chuyện khá vui vẻ với quản gia Lý.
"Phu nhân, thế này ạ, ngày mai có khách quý đến, tiên sinh cũng sẽ về." Quản gia Lý có vẻ muốn nói lại thôi.
Mắt Nguyễn Nguyệt Tịch sáng bừng: "Thật hay giả vậy?" Vậy thì cô tạm thời không cần đến công ty tìm nam chính nữa rồi.
"Tất nhiên là thật rồi, chỉ là… " Quản gia Lý không nỡ nói cho Nguyễn Nguyệt Tịch biết khách đến là ai.
"Sao vậy? Chú Lý có gì cứ nói thẳng đi ạ." Nguyễn Nguyệt Tịch thấy ông có vẻ khó xử, ăn mấy quả cherry rồi vội hỏi.
Quản gia Lý thở dài một tiếng: "Phu nhân, khách quý là Thương Hiểu Lan và Lưu Nhã Nhiên." Phu nhân lần nào cũng bị họ châm chọc mỉa mai, đáng tiếc Thương Hiểu Lan lại là cô ruột của tiên sinh, phu nhân chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Còn về Lưu Nhã Nhiên, có lẽ là quá yêu tiên sinh thậm chí còn nói rằng thà làm thiếp.
Quản gia Lý nghe mà còn thấy khó chịu thay phu nhân, nhưng Thương Hiểu Lan cũng rất không thích phu nhân dường như chỉ mong phu nhân và tiên sinh ly hôn.