Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Ngược

Chương 18

Trước Sau

break

Đường Tình Tình đứng cạnh Lục Dực Dương nhìn thấy Nguyễn Nguyệt Tịch và Ninh Trầm, Phùng Diệc dần hòa hợp hơn, trong mắt cô ta lóe lên một tia buồn bã.

Lục Dực Lương nhắm nghiền hai mắt, trong đầu lại hiện lên ánh mắt thoáng qua kia, đẹp đến kinh ngạc…

Thương Nghiêu không đi cùng Nguyễn Nguyệt Tịch đến bệnh viện mà sai thư ký đi cùng Nguyễn Nguyệt Tịch. Còn anh đi đâu Nguyễn Nguyệt Tịch không biết cũng không muốn biết, bởi vì giá trị ngược văn thu được hôm nay khá tốt rồi.
Hơn nữa, cô có thể đến bệnh viện rồi bán thảm với thư ký nam chính, cơ hội tốt như vậy sao cô có thể bỏ qua được chứ? Hì hì hì… Nguyễn Nguyệt Tịch cười thầm trong lòng, chỉ có giá trị ngược văn và đồ ăn ngon là không thể phụ lòng.

Tiếp đó, Nguyễn Nguyệt Tịch được đẩy vào xe cứu thương cùng Lục Dực Lương và nữ chính Đường Tình Tình ba người nhìn nhau chằm chằm.

Nguyễn Nguyệt Tịch không nói lời nào, không khí có ngượng ngùng thì cứ ngượng ngùng đi, cô hoàn toàn không muốn làm dịu.

Đường Tình Tình ngập ngừng nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch vài lần, cuối cùng dường như lấy hết dũng khí mở lời.

"Cô Nguyễn, hôm nay là lỗi của tôi, không cẩn thận đã kéo cô ngã xuống, xin cô tha lỗi." Giọng điệu nhu nhược đáng thương.

Lục Dực Lương nhắm mắt lại, có chút bất thường là không lên tiếng an ủi Đường Tình Tình. Đường Tình Tình nhận ra thái độ của Lục Dực Lương rõ ràng đã thay đổi đối với mình, trong lòng cô ta luống cuống.

Nguyễn Nguyệt Tịch không hề tức giận hay tỏ thái độ khó chịu, ngược lại còn thở dài thườn thượt, không nói tha thứ cũng không nói gì khác, cố tỏ ra buồn bã.

Đường Tình Tình cắn môi: "Cô Nguyễn có gì không hài lòng thì cứ mắng tôi, tôi… có thể chịu được." Khi nói câu này, khóe mắt cô ta chú ý đến Lục Dực Lương, đối phương vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần. Nguyễn Nguyệt Tịch lại thở dài một tiếng: "Sao tôi dám mắng cô chứ? Đừng nói là mắng cô, ngay cả một lời nặng lời bây giờ tôi cũng không có tư cách để nói với cô, bởi vì Nghiêu caca thích cô, tôi không dám và cũng sợ anh Nghiêu sẽ giận tôi. Chỉ cần anh ấy có thể nhìn tôi thêm một lần, để tôi ngã một vạn lần tôi cũng không oán không hận."

Cô trà xanh bạch liên hoa bất cứ lúc nào, xem ai bạch liên hoa hơn ai nào.

Đường Tình Tình bị cô nói đến nghẹn lời: "Chuyện này… Cô Nguyễn có phải hiểu lầm gì rồi không?"

Nguyễn Nguyệt Tịch từ từ lắc đầu, buồn bã trả lời: "Thật ra tôi đã biết tâm ý của anh Nghiêu từ lâu rồi, kể từ khi cô xuất hiện, ánh mắt anh ấy nhìn tôi… " Chưa nói xong đã không nhịn được che mặt khóc nức nở.

Đường Tình Tình muốn nói gì đó thì Nguyễn Nguyệt Tịch cười nhẹ: "Không cần an ủi tôi."

Đường Tình Tình đành nuốt lời phản bác sắp nói ra vào trong, cô ta đâu có ý định an ủi cô…

Nguyễn Nguyệt Tịch nhập vai quá sâu, gương mặt nhỏ nhắn tiếp tục nói vẻ mặt kiên cường tràn đầy hy vọng: "Ngay cả sau này anh ấy và cô ở bên nhau, tôi cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần đừng bắt tôi rời xa anh Nghiêu, con cái của hai người sinh ra tôi giúp hai người chăm sóc cũng được, tôi sẽ đối xử thật lòng với con của hai người… Huhuhu… "

"Đừng khóc nữa." Giọng điệu dịu dàng đến mức khiến Đường Tình Tình siết chặt lòng bàn tay.

Nguyễn Nguyệt Tịch suýt nữa bật cười, sợ bị lộ nên vội vàng dùng tay kia che mặt, nghiêng lưng, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mò mẫm trong không khí vài cái mới giật được khăn giấy từ tay Lục Dực Lương.

Trước khi lấy được khăn giấy, cô vô tình chạm vào tay anh nhưng Nguyễn Nguyệt Tịch không hề hay biết, ngược lại Lục Dực Lương lại đờ người ra, bất giác xoa xoa mấy đầu ngón tay.

Đường Tình Tình: "… " Đời này cô ta chưa bao giờ cạn lời như vậy.

Bàn tay trắng nõn thon dài đưa khăn giấy cho Nguyễn Nguyệt Tịch, trên gương mặt tuấn tú ôn hòa của Lục Dực Lương hiện lên vài phần xót xa.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc