Bác sĩ và tài xế ở bên cạnh nghe mà hốc mắt đỏ hoe, trong lòng tức giận dâng trào.
"Cô gái à, tôi nói cô yêu mù quáng làm gì? Xã hội này đàn ông nhiều lắm, hà tất phải vì một người đàn ông mà tự chôn vùi bản thân?" Bác sĩ nghe mà liên tục lắc đầu, vừa tức giận vừa tiếc nuối, đây là một cô gái tốt.
"Đúng vậy, bác sĩ Lưu nói đúng, người đàn ông trong lời cô nói không phải người tốt lành gì, bản chất tệ bạc toàn bắt nạt con gái, mau chóng chia tay với người đàn ông đó đi. Trên đời này cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai chân chẳng phải đầy rẫy sao?"
Tài xế có lẽ có con gái, không muốn nhìn thấy con gái tự hủy hoại bản thân như vậy.
Bác sĩ rất tán thành lời tài xế: "Thà thiếu còn hơn là cẩu thả, đừng vì người đàn ông không đáng mà đánh mất nửa đời còn lại. Tra nam có gì đáng để lưu luyến chứ."
"Đúng vậy, gặp hắn ta, cô cứ nhổ nước bọt vào mặt hắn ta một cái cho bõ tức." Tài xế vô cùng bất bình thay Nguyễn Nguyệt Tịch, sau này con gái mình tìm bạn trai, ông nhất định phải trấn cửa chắc chắn mới được.
Nguyễn Nguyệt Tịch suýt nữa cười đau bụng: "Cảm ơn bác sĩ và chú tài xế, hai người thật là người tốt bụng, chỉ là tình yêu đôi khi cũng bất khả kháng… " Nước mắt cô suýt nữa đã trào ra vì cười.
Lục Dực Lương nhìn sâu vào cơ thể Nguyễn Nguyệt Tịch đang khẽ run rẩy, gương mặt tuấn tú ôn hòa có chút trầm tư.
Đường Tình Tình bị bác sĩ nhìn mấy lần với ánh mắt kỳ lạ, trong lòng khó chịu như nuốt phải ruồi nhưng cô ta lại không thể nói được lời nào phản bác.
Tài xế và bác sĩ đều tức giận vì Nguyễn Nguyệt Tịch không chịu phấn đấu, liên tục thở dài mấy tiếng.
Nguyễn Nguyệt Tịch lặng lẽ mở bảng giá trị ngược văn ra, 15 điểm! Cô ngạc nhiên suýt chút nữa bật dậy, cô còn tưởng sẽ không có thay đổi gì, xem ra trong khoảng nửa ngày rời xa nam chính việc tăng giá trị ngược văn vẫn có hiệu quả.
Vừa nãy cô còn lo lắng không biết giả đáng thương trước mặt thư ký có bị mất điểm ngược văn không, xem ra cô lo lắng thừa rồi.
Vừa đến bệnh viện, cô đã được sắp xếp phòng bệnh. Thư ký là một người phụ nữ có tính cách lạnh lùng, nghĩ cũng đúng thôi, người có thể theo bên cạnh Thương Nghiêu sao có thể không lạnh lùng vô tình chứ?
"Phu nhân, có gì không thoải mái cứ nói, tối nay tiên sinh sẽ ăn bít tết, phu nhân có muốn một phần không?" Nữ thư ký Phương Mộ nói với giọng khách sáo nhưng lạnh nhạt, như một con robot không có chút cảm xúc nào.
Nguyễn Nguyệt Tịch với gương mặt tái nhợt nói: "Đưa tôi một cuốn sổ, tôi chỉ cần gọi một ít đồ ăn thôi."
Phương Mục không chút biểu cảm đưa cuốn sổ cho Nguyễn Nguyệt Tịch. Nguyễn Nguyệt Tịch cầm cuốn sổ viết vèo vèo rồi đưa lại cho cô ấy.
"Cứ ăn mấy thứ này thôi, tâm trạng tôi không tốt ăn không được nhiều." Nguyễn Nguyệt Tịch buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phương Mục liếc nhìn cuốn sổ: "… "
Sau khi Nguyễn Nguyệt Tịch làm kiểm tra xong cô ăn ngấu nghiến đồ ăn, lau miệng xong lại bắt đầu giả vờ trầm tư.
"Thư ký Phương, có phải tôi rất đáng ghét không?"
Phương Mộ nhìn bàn thức ăn bị Nguyễn Nguyệt Tịch quét sạch sành sanh, đáng ghét hay không cô ta không biết nhưng rất biết ăn thì đã thấy rõ rồi.
"Không đâu."
Nguyễn Nguyệt Tịch đau buồn sụt sịt hai tiếng: "Cô không cần an ủi tôi đâu, anh Nghiêu đặc biệt ghét tôi, tôi… ợ!" Một tiếng ợ hơi vang dội đã ngăn Nguyễn Nguyệt Tịch giả vờ đáng thương.
Cô dừng động tác lại, vô cùng ngượng ngùng nhìn Phương Mục vài lần, hai người nhìn nhau.
"Phu nhân vừa ăn no vẫn nên đừng nói nhiều." Giọng nói lạnh lùng lại vang lên từ miệng Phương Mộ.